
ô vẫn run run, bởi vì mất đi lực khống chế mà không thể bình
tĩnh được, ngay cả nước mắt cũng không kiềm chế , như là lệ trân châu,
một viên lăn xuống má phấn.
Đáng chết!
Nghi Tĩnh vươn tay, run rẩy lau đi nước mắt.
Hùng Trấn Đông Chết tiệt! hắn như thế nào lại làm cho cô để ý đến
hắn? như thế nào mới làm cho phát giác, chính mình kỳ thật thương yêu
hắn sâu đậm như vậy, yêu đến nỗi không thể thừa nhận sự sợ hãi khi mất
đi hắn.
Hùng Trấn Đông chế ngự được hung thủ, không có quay đầu, càng không
phát hiện cô vì hắn mà bộ dáng run run bật khóc. Hắn vội vàng xác định
tên kia không có biên pháp nhúc nhích, sau đó thân hình mới đứng thẳng,
đem đao kia giao cho Lệ Đại Công, đem bàn tay còn đang dính đầy máu, lau lau lên quần áo.
“Mẹ nó, làm ta tốn không ít công phu!” hắn mắng.
Tên gia hỏa bị ép chặt xuống bên cạnh bàn, còn đang giãy dụa, không ngừng la to.
“Buông! Buông! Tôi là cảnh sát, là đặc công Phi Ưng, các người không
thể đối xử với tôi như vậy!” cặp kính giống của Nghi Tĩnh không biết đã
sớm bị đánh văng đến nơi nào. Hắn trợn to cặp mắt đỏ bừng, hướng tới
Nghi Tĩnh đứng cạnh cửa thét chói tai.
“Ngươi không phải Đinh Nghi Tĩnh, ta mới là!”
“Ngươi không xứng làm Đinh Nghi Tĩnh.”
“Ngươi như thế nào có thể yêu thương dã thú?”
“Ngươi như thế nào có thể cùng hắn kết hôn?”
“Nam nhân này thô lỗ, không phép tắc, căn bản không xứng với Đinh Nghĩ Tĩnh!”
“Đinh Nghi Tĩnh phải là hoàn mỹ! Ngươi đã hủy hoại cô ấy! ta mới là Đinh Nghi Tĩnh! Ta mới là…”
Hùng Trấn Đông trừng mắt nhìn đối phương, xác định người này đầu óc tuyệt đối có vấn đề.
Người nọ quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người Lệ Đại Công, biểu tình trờ nên ủy khuất lại ôn nhu.
“Đại Công, cứu em! Anh phải tin tưởng em, em mới là Đinh Nghĩ Tĩnh.”
“Đại Công, mau giúp em tháo còng tay ra.
“Vì sao anh không cứu em? Em yêu anh mà!”
“Anh đang tức giận sao? Có phải vì em đã từng kết hôn với đầu dã thú
này không? Hãy nghe em nói, em kết hôn với hắn, tất cả đều là bị ép
buộc! là hắn ép em! Chỉ có anh mới xứng với vẻ đẹp hoàn mỹ không sứt mẻ
của em!”
Một câu lại một câu ngôn từ vớ vẩn, quanh quẩn bên trong phòng chuyên án.
Nghi Tĩnh nhìn người kia.
Sợ hãi mấy ngày tới đây, bóng ma trong ác mộng, thẳng cho đến khi cô
cố lấy dũng khí đối mặt, mới phát hiện cũng không như tưởng tượng đáng
sợ của cô. Mà giờ khắc này, ngay cả một chút sợ hãi đều biến mất không
tung tích, cô nhìn người kia, chỉ cảm thấy không hiểu sao thấy buồn
cười.
“Các ngươi đều đứng đó làm cái gì? Buông a, ta là đặc công a!” người
nọ không ngừng dãy dụa, đồng phục mùa đông trên người đã trở lên vừa bẩn vừa hỗn loạn.
“Đại Công, cứu em a! Mau cứu em!”
“Em là Đinh Nghi Tĩnh! Em mới là thật, em mới là—“
Một đấm thật nhanh thụi xuống, rốt cục cũng đem tên nọ đánh cho ngất đi, tạp âm phiền lòng cũng đã biến mất.
Hai nam nhân đứng tại chỗ, vừa động cũng không nhúc nhích.
Là Nghi Tĩnh. Cô từng bước một, kiên định tiêu sái đi qua, tự tay đấm kẻ làm cô sợ hãi hồi lâu, ác mộng giết người liên tục.
Cơn ác mộng cuối cùng của cô cũng đã kết thúc.
Trong phòng y tế của Phi Ưng tổng bộ, bác sĩ vội vàng kiểm tra vết thương của Hùng Trấn Đông, Nghi Tĩnh ngồi im lặng ở một bên.
Sau khi rời khỏi phòng chuyên án, hắn không rời khỏi cô, bàn tay to
thủy chung nắm chặt cô. Cô cũng không có kháng nghị, khó mà thuận theo ý hắn, tùy ý đê hắn nắm tay, lẳng lặng ngồi bên người hắn.
Thẳng cho đến khi rời khỏi phòng y tế, Lệ Đại Công sau khi xử lý tốt vấn đề mới đi vào phong bệnh.
“Phạm nhân đã bị bắt giữ.” Thanh âm hắn ôn hòa mà kiên định, nói chuyện trật tự rõ ràng.
“Hắn chính là tội phạm giết người mà bên FBI với Nghi Tĩnh đã có căn
cứ chính xác đã có chứng cớ chứng minh vụ án phanh thây trước đây là do
hắn làm. Hai vụ án chứng cứ vô cùng xác thực, sẽ rất nhanh hắn bị xử
theo pháp luật.”
“Tốt lắm.” Hùng Trấn Đông thực vừa lòng, quay đầu đến, đối với Nghi
Tĩnh nhếch miệng cười, bàn tay to nắm chặt tay cô có chút căng thẳng.
“Đúng rồi.” Lệ Đại Công đứng ở một bên, từ tốn hỏi:
“Hùng đội trưởng, tại sao anh có thể chạy về Phi Ưng tổng bộ đúng lúc như vậy?”
“Tôi tìm thấy được nơi hắn trú ẩn, ở trong căn phòng đó, không phát
hiện thấy đồng phục mùa đông.” Hắn đơn giản nói ra, nhún nhún vai một
chút.
“Tôi đoán, hắn mặc đồng phục mùa đông, khẳng định là tới Phi Ưng tổng bộ mai phục, tìm cơ hội đánh lén Nghi Tĩnh.”
Lệ Đại Công gật gật đầu.
“Như vậy, anh có tìm được chứng cớ nào khác không?”
Hùng Trấn Đông nheo lại ánh mắt, nhớ tới những thứ trong nhà của tên
biến thái kia, cũng ảnh chụp Nghi Tĩnh. Đúng rồi! còn có đĩa ghi hình,
bên trong khẳng định là có thể bị nhìn thấy, cũng không thể bị nhìn
thấy, bao gồm cả tối hôm đó, tất cả hình ảnh khi bọn họ làm tình, tất cả đều có thể bị ghi lại bên trong.
Đây là một vụ án lớn, chứng cớ nhất định sẽ bị rất nhất người xem qua.
Nói thực ra thì, hắn cũng không sợ người khác nhìn thấy! Nhưng mà,
nghĩ đến, để cho những người khác cũng nhìn thấy cảnh đẹp chỉ thuộc về
mình hắn, hắn thực không chịu được nổi!
Hùng Trấn Đông lo lắng trong ch