XtGem Forum catalog
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323901

Bình chọn: 9.00/10/390 lượt.

chút âu lo.

Chỉ sợ đến lúc đó khổ sở sẽ không chỉ riêng gì sư huynh cùng Nam Hoa công chúa mà ngay cả Hách Liên Ngự Thuấn cũng bị liên luỵ. Dù sao vứt bỏ một công chúa Đại Hán cũng đâu phải chuyện đùa.

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ dựa lưng vào thành ghế, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, mi tâm có chút nhíu lại, “Nếu như quả thật đã cao chạy xa bay thì cũng thôi. Chỉ sợ, lại nảy sinh chuyện khác!”

Tâm tình Sở Lăng Thường theo câu nói này của hắn lại thắt lại, sự cảnh giác cũng dâng cao.

***

Hình phòng…

Sau bàn chủ sự, Hổ Mạc ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Thanh Tụ đã đứng ở góc tường suốt thời gian một nén nhang. Cuối cùng, Thanh Tụ cũng là người mở miệng phá tan sự im lặng trong phòng.

“Này, ngươi muốn phạt thì mau phạt đi, nhìn chằm chằm ta như vậy làm cái gì? Muốn doạ ta sao?” Thanh Tụ không kiềm chế được bật thốt lên, nói xong còn có cảm giác hào khí dâng cao vạn trượng. Lúc vừa bước vào Hình phòng, Thanh Tụ thật sự bị những hình cụ treo đầy xung quanh doạ cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nha đầu này còn vô tình nhìn thấy ở gian phòng bên cạnh có một phạm nhân, không biết đã phạm tội gì nhưng đã bị những hình cụ sắc nhọn xuyên thấu xương quai xanh, da thịt trên người cũng không còn nguyên vẹn, xem chừng đã sớm hấp hối.

Nhìn cảnh đó, Thanh Tụ thiếu chút muốn ói.

Thanh Tụ cố nén nước mắt co rúm vào góc tường, không dám nhìn cũng không dám nghe. Phạm nhân ở cách vách đã không còn thanh âm gì nữa, không biết có phải đã bị hành chết rồi hay không. Mấy tên làm nhiệm vụ tra khảo ở Hình phòng sau khi tiến vào xin chỉ thị của Hổ Mạc liền đem phạm nhân rời đi, rồi sau đó, trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

Mà Hổ Mạc cũng không hề nhúc nhích, cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh gì nữa. Một lúc lâu sau, hai chân Thanh Tụ đã tê rần, nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng có hình cụ thì cũng không sợ nữa, dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, dáng vẻ thản nhiên như sẵn sàng chờ xử trí.

Hổ Mạc vẫn không có phản ứng, chỉ một mực nhìn chằm chằm Thanh Tụ, cơ hồ muốn nhìn xem Thanh Tụ sợ hãi đến toàn thân co giật.

Một cảm giác khẩn trương không biết từ đâu dâng lên khắp toàn thân, Thanh Tụ cố đè nén tâm trạng cùng cảm giác sợ hãi, lần nữa hít sâu một hơi.

Ánh mắt của Hổ Mạc cũng kín đáo rời khỏi gương mặt Thanh Tụ, hướng về phía thị vệ hai bên ra lệnh, “Đánh hai mươi trượng!”

Bọn thị vệ vừa nghe liền đưa mắt nhìn nhau. Hai mươi trượng? Một nam nhân bình thường chưa chắc đã chịu được huống chi là một nữ nhân trói gà không chặt.

Thanh Tụ nghe được quyết định của Hổ Mạc, lập tức nhảy dựng lên, tay run run chỉ về phía hắn, “Ngươi….ngươi cũng thật quá độc ác! Hai mươi trượng? Ta đâu có phạm tội ác tày trời gì chứ? Vậy mà ngươi định đánh hai mươi trượng sao?”

“Nếu như phạm tội ác tày trời thì phạt đánh hai mươi trượng cũng coi như phạt nhẹ rồi. Cô cho rằng phạm thượng không được coi là tội lớn hay sao?” Thanh âm của Hổ Mạc rất bình thản, giống như mặt hồ không gợn chút sóng, trầm thấp mà hà khắc.

“Ngươi…” Thanh Tụ cũng không phải không phục, chỉ là không ngờ tới hắn sẽ xử phạt nặng như vậy, lại nghĩ đến chuyện bị đánh vào mông, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng lên, “Hổ Mạc, ngươi là quỷ hẹp hòi, đừng cho là ta không biết ngươi muốn thế nào? Ngươi không phải đang mượn việc công để báo thù riêng sao? Không phải vì muốn trả thù ta đã từng cắn ngươi sao?”

Bọn thị vệ nghe được đều cảm thấy kỳ lạ. Hổ Mạc tướng quân lại bị nha đầu này…cắn?

Nghe Thanh Tụ la hét, Hổ Mạc vẫn không có chút dấu hiệu tức giận, chỉ cất giọng nói, “Đánh thêm năm trượng nữa!”

Cái gì?

Chẳng những bọn thị vệ ngây người mà ngay cả Thanh Tụ cũng vậy.

Tổng cộng hai mươi lăm trượng?

Trong đó có năm trượng là do hắn tuỳ ý cộng thêm.

Thế này là sao?

“Hổ Mạc, ngươi…” Thanh Tụ vừa muốn mở miệng mắng mỏ lại thấy Hổ Mạc có chút hứng thú nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra tia uy quyền cực độ khiến nha đầu này lập tức im bặt, chỉ sợ hắn lại cộng thêm năm trượng nữa.

Thấy Thanh Tụ thức thời im lặng, khoé môi Hổ Mạc dường như hơi nhếch lên tựa vẻ hài lòng, nhìn bọn thị vệ vẫn không nhúc nhích liền trầm giọng, “Còn không ra tay?”

Bọn thị vệ không dám trái lệnh, không thể làm gì khác là tiến lên. Thanh Tụ bị doạ cho sợ đến mở to hai mắt, “Đừng đánh, đừng…”

Hai mươi lăm trượng, không chết cũng khó…

Rất nhanh chóng, Thanh Tụ bị bọn thị vệ kéo nằm lên chiếc ghế dài, trong đó hai tên thị vệ cầm trượng hình hướng phía nha đầu này đi tới, nhìn dáng vẻ thì thấy bọn chúng đánh người cũng quen rồi.

Trên mặt Thanh Tụ hiện rõ vẻ khổ sở.

Thanh Tụ bị doạ cho chết khiếp nhìn chằm chằm trượng hình trên tay đám thị vệ, cái đó mà đánh xuống thì nha đầu này nhất định là sống dở chết dở, cho nên thị vệ chưa kịp ra tay, Thanh Tụ đã hét váng lên, “Khoan khoan…ta có lời phải nói…”

Hổ Mạc ngồi cách đó không xa, nhìn Thanh Tụ, “Nói đi!”

Thanh Tụ thở hổn hển, khuông mặt nhỏ nhắn cố kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt cũng muốn rớt xuống, “Ta biết cái gậy đó đánh xuống nhất định là sẽ chết, ngươi nếu còn chút lương tâm thì nhắn