
với tiểu thư nhà ta tới nhặt xác ta, thay ta chuyển lời tới tiểu thư, là Thanh Tụ không tốt, không thể ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của tiểu thư với ta.” Vừa nói đến đây, Thanh Tụ nghẹn lời, chật vật ngẩng đầu nhìn Hổ Mạc.
“Ngươi nhất định đừng quên chuyển lời tới tiểu thư, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Hổ Mạc nghe xong, đứng dậy đi tới bên này, dừng lại trước mặt Thanh Tụ, lại nhìn chằm chằm nha đầu này hồi lâu rồi mới mở miệng, “Cô biết tiểu thư nhà mình sẽ đau lòng, vậy sao còn ngày đêm gây chuyện thị phi?”
“Ai gây chuyện thị phi? Ngươi đừng có nói bừa như vậy được không? Là do Ổ Giai kia chủ động gây sự!” Thanh Tụ không nói thì thôi, càng nói càng tức giận.
“Cũng phải, Ổ Giai cùng Hoa Dương công chúa đều là chủ tử, ta là một nha hoàn, chịu tội là đáng đời!”
Lúc nói câu này, dáng vẻ Thanh Tụ cực kỳ chua xót.
Hổ Mạc nhìn nha đầu này, sắc mặt vẫn bình lặng như cũ, cũng không nói thêm gì, lúc xoay người trở về ghế chủ sự thì hướng về phía thị vệ thấp giọng nói, “Đánh nhẹ một chút!”
Thanh Tụ không nghe được những lời này nhưng bọn thị vệ thì cực kỳ mừng rỡ.
Trong Hình phòng, rất nhanh vang lên tiếng kêu thảm thiết của Thanh Tụ.
***
Sau lúc hoàng hôn, tuyết cũng dần ngừng rơi. Một con hãn huyết bảo mã phi tới gần một khách điếm liền dừng lại, tiểu nhị trong điếm nhiệt tình bước ra chào đón, “Khách quan, trời sắp tối rồi, hai vị có định ở trọ lại không?”
Dạ Nhai Tích nhảy xuống ngựa, rồi sau đó hướng về phía nữ tử vẫn ngồi trên lưng ngựa đưa tay ra.
Suốt chặng đường, Nam Hoa vẫn cùng Dạ Nhai Tích cưỡi chung một ngựa, đã sớm thích ứng với nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực Dạ Nhai Tích, nay rời đi thì cảm thấy hơi lạnh. Thấy Dạ Nhai Tích đưa bàn tay ra, cô có chút ngượng ngùng đặt bàn tay mình lên đó, rồi Dạ Nhai Tích hơi dùng lực một chút, đem cả người Nam Hoa ôm xuống ngựa.
“Mau thả tôi ra!” Nam Hoa nhẹ giọng mở miệng, sợ bị người ta cười.
Dạ Nhai Tích cũng không miễn cưỡng, cười nhẹ rồi đặt Nam Hoa xuống, “Trời không còn sớm nữa, chúng ta ở lại đây được không?”
“Chúng ta còn bao lâu mới có thể rời khỏi Hung Nô?” Nam Hoa thấp giọng hỏi, cô chỉ sợ người trong cung sớm phát hiện ra manh mối, lỡ như truy binh đuổi tới thì phải làm sao?
Dạ Nhai Tích nghĩ một chút rồi trả lời, “Còn phải đi một ngày một đêm nữa!”
Chủ khách điếm là người làm ăn, thấy vậy liền nở nụ cười cầu tài, “Vị cô nương này, nếu muốn rời Hung Nô, đúng như vị công tử đây nói, phải mất ít nhất một ngày một đêm nữa. Cô nương xem trời cũng sắp tối rồi, cho dù người không mệt thì ngựa cũng mệt mỏi, hơn nữa, ngựa cũng cần ăn cỏ mà.”
Nam Hoa công chúa khẽ gật đầu, “Được, vậy thì ở tạm đây vậy!”
Dạ Nhai Tích khẽ mỉm cười rồi giúp Nam Hoa khoác lại áo choàng.
Nam Hoa không dám nhìn vào ánh mắt Dạ Nhai Tích, nhịp tim cũng đập loạn. Trên người Nam Hoa hiện giờ là áo choàng của huynh ấy bởi cô vội vàng đi ra ngoài, cái gì cũng không mang, thật may là dọc đường còn có Dạ Nhai Tích.
Tiểu nhị trong quán nhanh nhẹn đi trước dẫn đường, lớn tiếng hô, “Xin mời hai vị, bên trong có phòng tốt!”
Dạ Nhai Tích chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nam Hoa, còn cô hơi cúi đầu, đi theo vào trong khách điếm. Đây là một khách điếm đã mở cửa làm ăn lâu năm nên khách nghỉ trọ lại rất nhiều, có thể thấy là chưởng quầy kinh doanh rất khá.
Người làm ở đây đều bận rộn liên tục, tiểu nhị vừa chạy ra đón khách cũng vậy. Ở nơi này làm công nhiều năm, tiểu nhị chỉ cần liếc mắt nhìn khách bước vào cửa cũng đã biết được đó là người có thân phận thế nào.
Y phục mà Dạ Nhai Tích và Nam Hoa công chúa mặc trên người không phải là loại lụa trắng bình thường mà dân chúng có thể mua được, nhất là trên người bọn họ lại toát lên khí chất không hề tầm thường, nên tiểu nhị đương nhiên kết luận hai người này có thân phận rất tôn quý, hẳn không phải là người bản địa Hung Nô.
Nam nhân thì cực kỳ anh tuấn, nữ nhân thì trắng trẻo nhu mỳ, hai người họ đứng chung một chỗ thực giống như một cặp phối ngẫu, thần tiên quyến lữ.
Chưởng quầy thì có con mắt đánh giá tốt hơn, chưa đợi bọn họ mở miệng đã chủ động lên tiếng trước, “Hai vị muốn lên phòng phải không? Trên lầu, dãy phòng chữ Thiên chẳng những sạch sẽ mà còn rất an tĩnh, xin mời hai vị!”
Mặt Nam Hoa công chúa hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn lén Dạ Nhai Tích ở bên cạnh rồi lại vội vã chớp mắt cúi mặt xuống, đưa tay âm thầm kéo ống tay áo Dạ Nhai Tích. Tuy trong lòng cô rất trong sáng nhưng sao có thể không danh không phận ở chung một phòng như vậy?
Dạ Nhai Tích thấy Nam Hoa xấu hổ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp vô hạn, thấy động tác của cô thì khoé môi cong lên đầy vui vẻ. Dạ Nhai Tích có thể hiểu được tâm tư của Nam Hoa nên quay đầu nhìn chưởng quầy nói, “Được, vậy thì lấy gian phòng thượng đẳng đi!”
Nam Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Dạ Nhai Tích, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Dạ Nhai Tích vẫn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
“Vâng, vâng, để tôi tự mình đưa hai vị lên. Bên này, xin mời!” Chường quầy đem bàn tính trong tay đặt xuống,