
g khóc, Dịch Vô Tình có chút không nói gì, đóng lại cửa phòng, xoay người đi đến cạnh giường, dỡ xuống hòm thuốc, sau đó lại đi đến bàn nhỏ.
Liên tiếp chuyển vị trí, Nhiễm Phong Đình chẳng những không có bị rơi ra một bước, thân hình cao lớn ngược lại nhắm mắt theo đuôi, thiếp lên lưng nàng, đầu to buông xuống “Cố định” gắt gao tựa vào bờ vai nhỏ nhắn, tạo thành tư thế “Chim to đậu người” quái dị buồn cười, như bóng với hình.
“Ô ô — Vô Tình, ta thực thảm — thực sự rất thảm a –” Tiếng khóc vẫn còn liên tục, nhất thời nửa khắc không có dấu hiệu ngừng lại.
Dịch Vô Tình không tiếng động thở dài, mệt mỏi ngồi xuống bàn trà.
Vừa ngồi, làm cho thân hình nàng nhất thời thấp xuống, đầu to trên vai chẳng những không bị “Bóc ra”, ngược lại dính chặt xuống theo, nam nhân phía sau triển lộ dáng người mềm mại, duy trì tư thế “Xoay người cúi đầu”.
“Ngươi như vậy không thấy phiền sao?” Dịch Vô Tình thực mệt thay cho hắn, bất đắc dĩ rót một chén trà chuyển lên.
“Ô ô — nào có, trái tim ta giờ vết thương luy luy –” Đỉnh đầu như dài thêm một đôi mắt, Nhiễm Phong Đình không hề chướng ngại, đưa tay tiếp nhận trà, vẫn như cũ duy trì tư thế “Xoay người cúi đầu” buồn cười, vừa uống vừa khóc kể.
Nghe vậy, Dịch Vô Tình khẳng định lại là vì vị Phù muội kia của hắn, liền ngay cả hỏi cũng lười hỏi.
Nhưng mà nàng không hỏi, Nhiễm Phong Đình cũng rất muốn tìm người nói hết, thân mình di động, chân dài trèo lên băng ghế, đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, toàn bộ động tác lưu loát liền mạch, còn đầu to cũng rất thần kỳ, thủy chung dính trên vai nhỏ, chưa hề cách ra.
“Vô Tình, ngươi nói một chút, thiên hạ này còn có người nào thê thảm, đáng thương hơn ta sao? Cô nương trong lòng thế nhưng muốn ta giúp nàng bắt lấy tâm nam nhân khác, thế này làm sao ta chịu nổi a? Ô –” Khóc lóc gào lên, hắn ai oán đến cực điểm, chỉ mong trái tim bị thương nghiêm trọng có thể giống như trước đây, được đến an ủi từ này, có chút lãnh đạm nhưng vẫn ôn nhu.
“Người đáng thương hơn ngươi trong thiên hạ rất nhiều!” Lạnh lùng thản nhiên, Dịch Vô Tình hôm nay không có tâm tình an ủi, thần sắc rất là thanh lãnh. “Phiền toái đi nhìn một người bị lũ sông Hoàng Hà mà trôi giạt khắp nơi, tin tưởng ngươi đột nhiên cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.”
Không được đến an ủi trong mong muốn, ngược lại rước lấy lãnh đạm trào phúng, Nhiễm Phong Đình càng cảm thấy ủy khuất, bi thương khóc kể, “Ta nói cũng không phải cái loại thiên tai nhân họa bi thảm, mà là vì tình gầy yếu, đau lòng vô hạn đáng thương, ngươi biết rõ còn cố ý trào phúng ta. Ô ô — Vô Tình, ngươi hôm nay thực sự rất vô tình a –
Trầm mặc không nói, Dịch Vô Tình không muốn để ý hắn, tùy ý hắn lại ở trên vai mình vô lại khóc đi.
“Ô ô — Vô Tình, Phù muội đối ta thật tình chỉ như giày cũ, trong tim chỉ có tên họ Quân kia, ta mệt mỏi quá, thực khổ, thực thảm a –”
Mắt thấy hắn vì Nhan Hương Phù mà không ngừng ảm đạm nói hết tình thương, Dịch Vô Tình nguyên bản còn có thể kiềm giữ tính tình không nói một câu, nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, đến nửa canh giờ sau, mà hắn vẫn còn trên vai mình thần bi thương tố, hơn nữa tình cảm ẩn sâu mới vừa bị Quân Mặc Khiếu trắng trợn khơi mào, nỗi lòng còn chưa hoàn toàn bình phục, lại phải nghe hắn không ngừng nói hắn đối Nhan Hương Phù “Ta bản tướng tâm hướng Minh Nguyệt, nề hà Minh Nguyệt chiếu mương máng”, rốt cục, nàng chịu không nổi, đột ngột đứng lên –
“Oa –”
Đầu to vốn còn ở trên vai nhỏ, lại bị cú đứng dậy không hề báo trước làm bị đâm, phát ra thê lương kêu thảm thiết.Nhiễm Phong Đình đau đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng, nhìn thần sắc lạnh như băng của nàng, bi phẫn oán giận, “Vô Tình, ngươi làm gì? Ta mặc dù thân cường thể tráng, nhưng là làm bằng thịt a, cũng biết đau a!”
“Đi ra ngoài!”
“Sá? Ngươi nói cái gì?” Nghĩ đến mình nghe lầm, Nhiễm Phong Đình có chút há hốc mồm.
“Đi ra ngoài!” Mặt lạnh lùng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, Dịch Vô Tình lạnh như băng nói, tiếng nói không nặng khẽ vang, lại rõ ràng dị thường.
“Di?” Kinh ngạc kinh nghi một tiếng, Nhiễm Phong Đình không hiểu nguyên nhân nàng vì sao thình lình biến ra sắc mặt lạnh lùng, trong lòng lại kinh hãi không thôi, thật cẩn thận định mở miệng hỏi thăm: “Vô Tình –”
“Đi ra ngoài!” Ngay cả nghe cũng không nghe, cơn giận bùng nổ, trên mặt Dịch Vô Tình như đông kết một tầng băng sương, dưới tiếng nói thanh lãnh ẩn dấu vô tận lửa giận. “Ngươi nếu không đi, ta đi!”
“Hảo hảo hảo, ta đi ra ngoài! Ta đi ra ngoài!” Sợ tới mức nhảy dựng lên, Nhiễm Phong Đình như bị quỷ đánh, tông cửa xông ra, chỉ sợ nàng thực sự trở mặt chạy lấy người.
Thoáng chốc, chợt nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng cấp gắt gao đóng lại, nam nhân trong lòng không hiểu ra sao, giọng nói lại tự động nhận sai, ủy khuất ở ngoài cửa lắp bắp vang lên:
“Ách — cái kia — Vô Tình, nếu ta có nói sai hoặc làm sai cái gì chọc giận ngươi, ngươi — ngươi nói thẳng là được, ta chịu tội với ngươi, ngoan ngoãn đứng cho ngươi đánh chửi cũng không sao, chính là trăm ngàn đừng không để ý tới ta a –” Ô — mặc dù không biết chính mình chỗ nào chọc nàn