
may mắn trên cổ chỉ có năm sáu vết, bằng không hôm nay
nàng cũng khó gặp người.
****
Diệp Hàm khẽ gõ cửa thư phòng, chờ đến khi trong phòng truyền ra thanh âm của Bùi Cảnh Duệ, nàng mới mở cửa tiến vào.
“Công tử, ngươi bảo ta.” Diệp Hàm cung kính đứng ở nơi cách Bùi Cảnh Duệ bảy bước.
Bùi Cảnh Duệ vô cùng bất mãn với hành động của Diệp Hàm, nếu là lúc
trước hắn từng thấy khoảng cách như vậy cũng không có gì không đúng,
nhưng trải qua chuyện đêm qua, hắn không thích Hàm nhi cách mình xa như
vậy.
“Ngồi xuống nói đi.” Hắn thấy Diệp Hàm vẫn không động đậy đứng ở chỗ cũ, nói thêm: “Chẳng lẽ đại ca cũng đứng lên cùng ngươi?”
“Diệp Hàm không dám, mong công tử..”
“Hàm nhi, không cần gọi ta là công tử.” Thấy Diệp Hàm không lên tiếng, hắn chỉ có thể nói: “Lại đây ngồi xuống đi.”
Diệp Hàm vốn định giữ vững ý của mình, nhưng nhìn ánh mắt không cho
từ chối của Bùi Cảnh Duệ, chỉ có thể nghe lời đến ngồi xuống cạnh bàn.
“Nghe nói hôm qua ngươi sinh bệnh, vì sao không mời thầy thuốc đến?” Bùi Cảnh Duệ thấy Diệp Hàm ngồi xuống rồi mới mở miệng hỏi.
“Bởi vì cũng không phải bệnh nặng, chỉ là Diệp Hàm ăn uống không cẩn
thận đau bụng, nghỉ ngơi xong đã không đáng lo.” Diệp Hàm đã sớm nghĩ kĩ những lời cần nói.
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Bùi Cảnh Duệ có chút đăm chiêu nhìn Diệp Hàm.
Bị Bùi Cảnh Duệ nhìn như vậy, Diệp Hàm bất an cúi đầu nói: “Chỉ là
vậy mà thôi, Diệp Hàm cũng là thầy thuốc, bệnh nhẹ chính mình xử lí là
được, không cần làm phiền đến thầy thuốc của Vũ Huyền môn.”
Biết rõ Diệp Hàm lừa mình, nhưng Bùi Cảnh Duệ cho rằng thời điểm lật
tẩy lời nói dối của nàng còn chưa đến, vì thế hắn gật đầu nói: “Vậy được rồi, về sau chú ý thân mình nhiều hơn chút, đừng làm đại ca lo lắng.”
“Vâng, ngày sau Diệp Hàm nhất định cẩn thận, không để công tử phải lo lắng, còn mong công tử thứ tội.”
“Ngươi còn chưa dùng cơm trưa đúng không?” Thấy Diệp Hàm gật gật đầu, hắn lập tức nói: “Ta đã sai người đem trà sâm cùng cơm trưa lại đây,
nếu ngươi ăn hết toàn bộ, đại ca sẽ không giận ngươi nữa.”
“Này… Công tử, Diệp Hàm vẫn là đến phòng ăn được rồi, không cần công tử phải…”
“Hàm nhi.”
Bùi Cảnh Duệ trầm giọng đánh gãy lời nàng, “Sau này mỗi bữa cơm đại
ca sẽ dùng bữa cùng ngươi, thân mình ngươi quá mức gầy, nương cùng
Nguyên Lệnh vẫn nói với đại ca chuyện này, hơn nữa hôm qua ngươi sinh
bệnh, đại ca thế nhưng không biết, vẫn là sáng nay từ miệng người hầu
mới biết được, có thể thấy ngày thường đại ca quá mức không quan tâm tới ngươi, về điểm ấy đại ca muốn từ hôm nay bắt đầu thay đổi, bắt đầu từ
bữa trưa nay.”
“Công tử…” Diệp Hàm kinh ngạc, đột nhiên Bùi Cảnh Duệ lại quan tâm tới mình, không biết vì sao, nàng lại có cảm giác không tốt.
“Mặt khác, về Bùi gia tứ môn, từ hôm nay trở đi ta muốn tự mình quản
lí, mà ngươi liền theo ta bên người, ngươi có ý kiến gì không?”
Diệp Hàm lắc lắc đầu, nàng vốn nên hầu hạ hắn, cho nên mặc kệ hắn nói cái gì, nàng nhất định làm theo. Nhưng mà nàng hơi khó hiểu, vì sao hắn đột nhiên ra quyết định này? Chẳng lẽ hắn đã giải quyết xong chuyện
giặc Phù Phong rồi?
Cho dù lòng Diệp Hàm tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng không mở miệng hỏi. “Vậy Nguyên thúc thì sao?”
“Vẫn là đi theo chúng ta, dù sao thương vụ của Bùi gia cũng nhiều,
không phải hai người chúng ta là có thể giải quyết hết, huống hồ đến lúc xuất môn ra ngoài, có nhiều người vẫn hơn.”
“Thế Tiểu Tương có nên để nàng về Lạc Dương không?” Diệp Hàm lại hỏi.
“Không cần, nha đầu kia để ở lại bên người ngươi đi….” Tiếng đập cửa
cắt ngang lời Bùi Cảnh Duệ, hắn nghiêng người nói vọng ra, “Tiến vào.”
“Đại công tử, tiểu thiếu gia, tiểu nhân mang cơm đến đây.” Gia phó bưng khay tiến vào.
“Để xuống. Trà sâm của tiểu thiếu gia đâu?” Bùi Cảnh Duệ hỏi.
“Chốc lát Tú nhi sẽ bưng đến. Vì Vương phi đặc biệt công đạo đun sôi nước thêm , mới mang đến để tiểu thiếu gia dùng”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Bùi Cảnh Duệ một bên nói một bên đã
gắp thức ăn vào bát Diệp Hàm, “Nhớ kĩ lời đại ca, ăn xong toàn bộ, đại
ca sẽ không vì chuyện hôm qua mà tức giận.”
“Này… Nhiều lắm.” Diệp Hàm nói. Ngày thường nàng ăn cũng không nhiều lắm, đống đồ ăn trước mắt, ba ngày nàng ăn cũng không hết.
Bùi Cảnh Duệ nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện với Diệp Hàm mà nói, quả
thật nhiều lắm, vì thế không nói hai lời liền san một ít cơm trắng trong bát Diệp Hàm sang một bát khác, cùng ăn với nàng.
“Công tử…” Diệp Hàm cảm thấy khó hiểu cùng sợ hãi trước thay đổi đột ngột của hắn.
“Như thế nào, đại ca không thể ăn sao?”
Diệp Hàm lắc đầu, “Không phải. Diệp Hàm bảo người mang cơm đến cho công tử được không?”
“Không cần, đại ca bởi vì ngươi nói ăn không xong, mới giúp ngươi ăn, nếu lại sai người mang đến, thì ngươi phải chính mình phụ trách ăn
hết.” Bùi Cảnh Duệ nói xong lại gắp một miếng cá bỏ vào bát nàng, “Con
cá này thịt khá mới mẻ, trưa nay Nguyên Lệnh sai người mang về từ Long
Đằng Hiên, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
“Tạ công tử.” Diệp Hàm kinh hãi mà ăn.
“Hàm nhi, đại ca vừa mới nói qua, không được gọi ta là công tử. Từ
hôm nay trở đi, trước hay