
thay, chờ mấy ngày tới thân thể người khỏe mạnh hơn, người sẽ
đem công việc giao lại cho ngươi.”
Lời Tiểu Tương quả thực là giải thích hợp lí nhất trước mắt, bằng
không nàng thực sự không biết giải thích thế nào về chuyển biến đột ngột của hắn.
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ cắt đứt suy nghĩ của mình.
“Dạ, đại ca.” Từ lần nghe lời đề nghị có phần không đứng đắn của Bùi
Cảnh Duệ, Diệp Hàm luôn bắt mình phải dùng hai chữ “Đại ca”, hiện tại
rốt cục cũng có thể tự nhiên gọi ra.
“Ngươi lại đây nhìn xem.” Bùi Cảnh Duệ vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh mình, Diệp Hàm thuận theo đi đến gần hắn, “Ngồi xuống nhìn xem bức họa
này.”
Diệp Hàm nhận lấy bức tranh trong tay hắn, tập trung nhìn vào, phát hiện đây là một bức Mĩ nhân đồ [bức họa mĩ nhân'>
“Đại ca, đây là…” Diệp Hàm vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
Bùi Cảnh Duệ thấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của nàng, cười nói: “Trước
nói cho đại ca, ngươi cảm thấy mỹ nhân trong họa thế nào? Đại ca sẽ nói
cho ngươi vì sao phải vẽ bức họa này.”
Diệp Hàm nghe xong, cẩn thận nhìn ngắm bức họa. Mĩ nhân xinh đẹp đứng dưới tàng ỷ lan, người trong họa không chỉ có thần thái tự nhiên, bàn
tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ hứng cánh hoa theo gió bay xuống, váy áo bay
bay phiêu dật, tựa như cánh hoa phiêu đãng trong gió xuân. Mặt khác, đôi mắt như làn thu thủy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, thật giống như lan
can kia là chỗ tựa duy nhất của nàng.
“Thả hề thả hề, kì chi chiên dã. Chân phát như vân, bất tiết quyền
dã. Ngọc chi chân dã, tượng chi đế dã, dương thả chi tích dã. Hồ nhiên
nhi thiên dã? Hồ nhiên đế dã?” (1) Diệp Hàm dùng câu thơ trong bài
“Quân tử giai lão”, đem những vần thơ ca ngợi Vệ phu nhân, dùng để ca
ngợi mỹ nhân trong họa.
“Ha ha ha! Khá lắm ‘Hồ nhi thiên dã? Hồ nhiên đế dã’ a!” Bùi Cảnh Duệ đồng cảm, Diệp Hàm nghi hoặc hay đúng là hắn đối dung nhan của người
kia tán tưởng - hay là tiên nữ xuống trần giới?
“Đại ca, chẳng lẽ Diệp Hàm nói sai rồi sao?” Mỹ nhân trong hoa một
thân cẩm tú la quần, cài trâm ngọc, bộ diêu (2) nhẹ lay trong gió, làn
da trắng nõn, nếu không phải đại ca khắc họa quá phận, trên đời thực sự
có vẻ đẹp như vậy sao?
Nhìn Diệp Hàm nghi hoặc, Bùi Cảnh Duệ khẽ vuốt má nàng nói: “Ngươi
nói rất đúng, nhưng ngươi cũng không cần hoài nghi, mỹ nhân trong họa có thật, chỉ sợ bức họa của ta còn chưa tả đủ một phần dung mạo của nàng.” Hắn vừa nói vừa nâng cằm nàng lên, tử tử tế tế ngắm nhìn.
Diệp Hàm có chút sợ hãi, nhưng nàng cũng không dám cự tuyệt, đành
phải chuyển ý: “Phải không? Hay tại là kĩ thuật vẽ tranh của đại ca đã
đạt cảnh giới lô hỏa thuần thanh (3)?”
Nghe Diệp Hàm ca ngợi, Bùi Cảnh Duệ mỉm cười, hắn lấy ngón tay khẽ
vuốt đôi môi cánh hoa của nàng, nhớ đến cảm giác khi hôn nàng. “Hàm nhi, ngày sau nếu ngươi thấy mĩ nhân trong họa thì sẽ tin tưởng.”
“Có thể thấy ở đâu?” Thấy Bùi Cảnh Duệ lắc đầu, Diệp Hàm hơi khó hiểu.
Bùi Cảnh Duệ thấy mi Diệp Hàm hơi nhíu, tiện nói: “Đại ca cũng chỉ
thấy khuôn mặt thực của mĩ nhân có một lần, nhưng lại lưu luyến không
thôi, lại tìm không được.” Hắn thấy mấy sợi tóc hơi tán loạn của nàng,
đưa tay vén tóc nàng ra sau tai, tranh thủ sờ nhẹ vành tai mềm mại của
nàng.
Diệp Hàm thản nhiên, giống như không thèm để ý quay đầu tránh đi động tác của hắn, không ngờ hắn vẫn không dừng tay, vì thế nàng giả trang vô tình nói: “Chẳng lẽ đại ca không biết nàng là người phương nào?”
Bùi Cảnh Duệ nghe xong vuốt cằm không nói gì.
“Vậy ý tứ của đại ca là….”
“Đại ca muốn nhờ ngươi giúp ta tìm nàng.”
“Vậy Diệp Hàm liền theo người trong bức tranh, giao cho…”
“Không! Hàm nhi, chuyện này không được nói với người ngoài, đồng thời cũng không được để người khác nhìn thấy bức họa, đại ca không hy vọng
cô nương trong họa chịu thương tổn. Nếu cô nương ấy đã có hôn xứng,
nghĩa là đại ca cùng nàng vô duyên, việc này sẽ từ bỏ, không nhắc tới.”
Diệp Hàm muốn hỏi có phải Bùi Cảnh Duệ muốn cưới hỏi người trong bức
họa hay không, nhưng nàng lại cảm thấy mình không có tư cách hỏi, tiện
nói: “Ý đại ca là muốn một mình Diệp Hàm đi tìm?”
“Không phải, ý của đại ca là nếu ngươi có cơ hội thấy được nàng, giúp đại ca để ý đến nàng, nếu không thấy, không cần chú ý đi tìm.”
Diệp Hàm cảm thấy thật kì quái, nếu không đi tìm, chẳng lẽ người ta
lại chịu tự động xuất hiện trước mắt mình sao? Hay là mĩ nhân trong
tranh là người quen thuộc bên cạnh, nhưng nàng chưa từng lưu ý.
Nghĩ nghĩ, Diệp Hàm nhịn không được, liếc nhìn mỹ nhân vài lần, càng
xem càng thấy người này nhìn thực quen mắt, nhưng nàng nghĩ không ra đến tột cùng là gặp qua ở nơi nào.
“Đại ca, có phải vị cô nương này là người Diệp Hàm biết hay không, mà đại ca hy vọng Diệp Hàm có thể nhận ra nàng, sau đó tiếp tục vì đại ca
đi tìm?” Diệp Hàm đoán dụng ý của Bùi Cảnh Duệ.
Bùi Cảnh Duệ thật cao hứng, Diệp Hàm vốn thông minh, vốn định từng
bước từng bước đánh thức nàng, như thế tình cảm càng lúc càng khó che
dấu của hắn, vào một ngày gần đây, sẽ được bộc lộ ra.
“Đại công tử, Nhan công công tới chơi.” Gia phó bên ngoài thư phòng nói.
“Hoàng Thượng phái Nhan công công tới, không