
i: "Quá khen, quá khen, Chu lão cũng không phải là thật lòng giao dịch, tôi cần gì phải lấy ra chân thành?"
Chu Thạc phiền muộn nhả ra ngụm khói: "Nếu tôi là cô, chỉ sợ sẽ không mang tiền thật !"
"Tôi thích khiêu chiến, hơn nữa, không mang đi, xem như trước khi chết làm chút việc thiện, ít ra mười tám tầng địa ngục, không đến lượt tôi!" Cũng rút ra một điếu thuốc, vừa hút vừa chỉ chỉ đầu, mang đi, coi là bà cô này có bản lãnh.
Nghe vậy, Tiểu Mao cũng không đếm nữa, cả người đề phòng.
Ma Tử và Lộ Băng rút súng lục bức lui Tiểu Mao, sau đó đóng rương.
Sự thật chính là như thế, không mang đi, muốn tiền này có ích lợi gì?
"Xem ra cô đã biết thân phận của tôi rồi hả ?" Chu Thạc vẫn rất tự nhiên, không hề có ý đánh.
"Xem như thế đi!"
"Vậy sao cô còn tới?"
Trình Thất thở dài: "Có câu nói: chết chìm đều biết bơi, nhưng chỉ cần hàng năm ông ở bên bờ biển, học bơi hay ở trong cơn sóng lớn mãnh liệt, cuối cùng mười năm hay tám năm có thể sống sót, tôi nghĩ. . . . . . Ngập không chết ông!"
Chu Thạc có chút hứng thú, không hề xem thường nữa, so với giao dịch với Đại Hồ Tử trước kia, ông ta cảm thấy cô gái trước mắt này thú vị hơn: "Nói không sai, xem ra Trình bang chủ trải qua không ít sóng to gió lớn!"
Đó là đương nhiên, từ cái gì cũng có rồi đến hai bàn tay trắng, rồi đến sóng to gió lớn, cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận, mặc dù ngã xuống lần nữa, cô vẫn cười nói ‘cùng lắm thì quay đầu làm lại’, chỉ cần quyết tâm không ngã, sẽ thành công.
Nói chuyện với nhau nhìn như bình tĩnh, thật ra đã sớm vụng trộm thả khói báo động cuồn cuộn, Tiểu Lan kéo tay Lộ Băng, sau khi cười rực rỡ một tiếng, cùng sống cùng chết!
Lộ Băng hơi xúc động, kê vào lỗ tai nói: "Có anh ở đây, không có việc gì!"
Vào lúc này, tại lối ra vào nơi đám bắp xa xa, vốn nên ở trong biệt thự nghỉ ngơi, Salsa cầm lên Ống Nhòm nhìn về phía lối ra vào hai bên đồi tỉ mỉ suy nghĩ, càng nhìn vẻ mặt càng chìm xuống, những bụi cỏ thỉnh thoảng lay động cho cô biết, số lượng người không dưới một trăm, chị đi vào lâu như vậy cũng không ra ngoài, mặc dù không nghe thấy súng vang lên nhưng chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.
Nơi này là lối ra duy nhất, nếu đám người Ma Tử lao ra từ nơi này đều sẽ bị vây chặn, mặc dù có thể thu vào cả hai thứ tài tiền và hàng nhưng tổn thất vẫn nặng nề, ai sẽ chết? Ma Tử? Hay Lộ Băng? Hay là anh Đông Phương Minh? Không không không, cho dù là ai cô cũng không thể nào tiếp nhận được.
Cỡ nào khát vọng lúc này cô có thể một mình đơn độc tiêu diệt những kẻ ẩn nấp, cô không phải thần, cho dù bắn súng chính xác đi nữa cũng chỉ có nắm chặt tiêu diệt được một bên, một bên kia nghe được động tĩnh có thể sẽ hư chuyện tốt của chị, gấp chết cô rồi, phải làm sao mới có thể diệt trừ hai bên trái phải đây?
Lấy điện thoại di động ra cố gắng tìm ra mấy cứu binh, cũng không một người nào rỗi rãnh, chỉ biết một mình Tiểu Bát lại không cách nào liên lạc được, Tiểu Bát. . . . . . Đúng rồi, Tiểu Bát là Khâu Hạo Vũ, ít nhiều gì Khâu Hạo Vũ vẫn biết, vừa đi về phía bờ ruộng vừa trực tiếp bấm 114: "Giúp tôi tra số điện thoại của Long Hổ hội một chút. . . . . .!"
‘Cô vui lòng chờ một chút, mời chờ! ’
Thật có thể tìm được? 114, quả nhiên thần kỳ, buồn bực nghe điện thoại chính là một cô gái lễ tân : "Làm phiền cô chuyển điện thoại cho Khâu Hạo Vũ, tôi đang có việc gấp tìm anh ấy !"
‘Thật xin lỗi! Xin hỏi cô có chuyện gì? ’
"Cô đừng xía vào, mau chuyển cho anh ấy!"
‘Tiểu thư, thật xin lỗi, cô không nói rõ, tôi không cách nào liên lạc giúp cô! ’
Salsa luống cuống, làm thế nào? Có thể nói sao? không thể nói, đang lúc đối phương muốn cắt đứt mới nói: "Như vậy đi, cô nói có một cô gái tên Salsa tìm anh ấy, có thể không?"
‘Chuyện này. . . . . . xin cô chờ một chút, không cần gác máy, tôi sẽ chuyển cho cô!’ Tên Salsa này Long Hổ ai mà không biết? Hơn nữa chỉ là chuyển tiếp một chút, không tiết lộ mã số, không có gì đáng ngại chứ?
Trong căn phòng bí mật đang hoạt động gân cốt, Khâu Hạo Vũ tùy ý cầm điện thoại di động lên, không kiên nhẫn nói: "Ai cho cô chuyển?" Không đuổi việc cô là không được, không biết hôm nay rất bận rộn sao ?
‘Tiểu Bát, cứu mạng, rất nhiều người, rất nhiều người xấu. . . . . . ’
Giọng cô gái mang theo chút vui mừng, lại rất nóng nảy, nghe được hai chữ ‘cứu mạng’, Khâu Hạo Vũ buông xuống tay tạ, trên thế giới này, có thể gọi anh ta là Tiểu Bát có mấy người? Cũng chỉ có một người như vậy, nheo mắt đứng thẳng người: "Xảy ra chuyện gì?" Giữa hai lông mày có chút lo lắng, hoàn toàn quên ân oán thường ngày.
Bộ dạng Salsa muốn khóc lên: "Nơi này có rất nhiều người xấu, bọn họ muốn giết chúng tôi, chị đã tiến vào, bên ngoài mai phục thật là nhiều người, làm thế nào? Anh có thể giúp tôi tìm mấy người tới đây không? Biết nghịch súng là được! Tôi. . . . . . Tôi không dám tự mình đi ra, sợ đập cỏ động rắn!"
Khâu Hạo Vũ nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng có người muốn giết bọn họ, nếu không đồng ý, cô gái này thật sự có thể một mình xông vào, làm anh ta trừng lớn con ngươi: "Cô đừng nói nữa, ở nơi nào?"
"Tôi cũng kh