
ca nhận thức nhau, và đại ca thì luôn trốn trên tuyết
sơn, tuy chỉ gặp lại muội ấy từ năm ngoái nhưng muội ấy cũng chưa từng
cười thật lớn, chỉ nhếch miệng cười cho có lệ, cho qua loa.
“vậy….vậy sao, có lẽ muội sống trên núi đã lâu…..”, ta chưa từng cười ư, không phải chứ, hay tại ở trên núi nhàm chán quá, nên ta không cười?
Hoàng Bá Dạ Mỵ gật gật cái đầu xinh xinh của mình, giọng khẳng
định“yên tâm đi mai xuống núi thì muội sẽ thay đổi, tỷ tin tưởng rằng
như thế a”, hắc hắc mai là có thể xuống núi rồi hảo đã.
“Ân, muội sẽ cố”, thế là ngày mai mình sẽ xuống núi ra khỏi nơi đẹp như bức tranh này ư?
Trong một màn trắng xóa lúc này, có một tháp nhuyễn, một nữ tử nằm trên đó, chân kia kẹp lấy cái gối, bộ dạng rất an nhàn
Quyển sách không vui, giọng trầm thấp nói
rất thông minh nhưng cũng đừng lười biếng quá được không> nhìn thân
ảnh lười biếng đó thật muốn đạp một phát cho hộc máu lăn ra chết quá đi
mất.
Một nữ tử đang nhếch nhác cứ mãi ôm cái gối, nhàn nhạt trả lời “thì cũng học xong rồi”
đừng để ta phải nhắc nhỡ hoài chứ, chẳng bao giờ biết vấn đấu, chẳng
hiểu tại sau ông trời lại ưu đãi ngươi quá>, đây là lần đầu tiên ta
gặp một chủ nhân quá mức lười biếng, ngay cả nói chuyện cũng rút ngắn
nữa, ô…ô…thật hảo khổ
“đa tạ, căn cơ này đâu phải của ta”, nên ta cũng chẳng cảm thấy tự
hào, bất quá chỉ là não ta còn nhớ và nhận thức được một số võ công, giờ cũng chẳng còn cảm thấy lạnh nữa, thoải mái hơn nhiều, cần gì phải học
nhiều đủ xài là được rồi, dù võ công yếu kém có nội công thâm hậu là
được.
Ta nhanh chóng bật dậy, nói với giọng cung kính xu nịnh, khuôn mặt
tràn đầy vui vẻ, nhưng chỉ là giả tạo “Ách, được, lão đại muốn gì”
cả, ngoại trừ người nói chuyện được với ta>
“xuống núi, thế ngươi muốn ta làm gì”
“con chuột, tiện nhất”
“con rắn”
“ngươi hảo phiền, làm con thỏ hay con chó đi, không trả giá”
hic theo lầm chủ nhân rồi, thật đau lòng mà, chủ nhân gì mà lạnh nhạt
quá, chỉ biết lo cho bản thân ô…ô…
Nắng lên chiếu khắp cả tuyết sơn bao la hùng vĩ, buổi sáng cũng bình
thường như mọi ngày. Một nam tử đang đứng trước tòa nhà, trên tay cầm
một con thỏ trắng tinh như tuyết.
Hoàng Bá Dạ Mỵ mở to con mắt nhìn lấy Hoàng Bá Dạ Sương“muội muội,
sao muội lại như thế này”, trời ạ làm ta mém chút nhìn không ra.
“muội thích”, xem tiểu thuyết các đồng hương xuyên-qua đều cải trang
như thế mà, ta bất quá chỉ học theo thôi, thất lễ, thất lễ a.
Hoàng Bá Dạ Mỵ liếc nhìn con thỏ dưới tay của nàng“con thỏ hảo dễ
thương, tỷ muốn ẵm, đưa cho tỷ”, giọng nhõng nhẽo vang lên khiến con thỏ hơi run người, cái đuôi tròn tròn như muốn cụp lại.
Hoàng Bá Dạ Sương vô tình hững hờ nói “tự nhiên”. không nghĩ không
rằng quẳng con thỏ sang cho Hoàng Bá Dạ Mỵ. Con thỏ lúc này đang thầm ai oán và trách móc hận không thể xông lên cắn chết vị chủ nhân bán đứng
hắn.
Một bóng nam tử cao to mà cường tráng bạch bào làm tăng thêm độ tuấn
tú, đủ giết cả muôn ngàn thiếu nữ, thêm cái giọng nói ma mị đủ sai khiến người ta đi Tây thì họ không dám đi Đông. “các muội, chuẩn bị xong thì
lên xe ngựa đi”, khẽ liếc nhìn Hoàng Bá Dạ Sương thì thầm nghĩ tam muội
làm hắn hảo bất ngờ.
Ba cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh, rời khỏi Tuyết Sơn hùng vĩ và bao la
này để đến một thị phi nhất, và vòng xoay định mệnh đã định sẵn họ buộc
phải trải qua, bánh xe vận mệnh nhanh chóng xoay theo chiều mà nó cần
đi.
Trên đường nàng cứ không ngừng hắc xì, vì nàng biết có một người đang ngầm chữi thầm nàng, ai kêu không làm rắn theo sở thích của nàng, kết
quả là tỷ tỷ nàng lại là một tín đồ cuồng thỏ, hắc hắc, đáng đời, hố hố. (ôi trời, bó hán sở thích của Sương tỷ biến thái qó )
Lúc trời đã gần tối thì đã đến một thị trấn tên , 3 xa phu nhanh chóng xuống xe cột ngựa, lúc nàng xuống xe thì để ý rất
nhiều người chú ý đến đại ca nàng dù đã đeo mặt nạ nạm bạc nhưng cũng
đâu giấu được độ soái trong đó thật là…., không nhìn nữa, nàng bắt đầu
cảm thấy tim đập ghê gớm nhìn nữa chắc nàng không còn mạng đến kinh
thành xinh đẹp kia.
Còn tỷ tỷ nàng thì vẫn không gì khác, dù có che mặt thì vẫn là vải
mỏng thử hỏi ai mà không thấy được chứ, trừ khi họ bị ‘mù’, siêu cấp mỹ
nhân mà.
Khi thấy được ba tụi ta bước vào thì cũng có rất nhiều nam nữ không
biết từ đâu ra mà cứ xông vào đòi ăn đòi ở trọ, khỏi hỏi a quí cũng biết họ tính làm gì rồi, sắc nam sắc nữ, hừ, hừ ( MạcTử: tỷ cũng sắc á @@,
Dạ Sương: Grừ)
Lão bản thấy là khách quí vội vàng khom l