
lời nói của ngươi đâu, hắc hắc>
Mí mắt khẽ giật giật “ngươi không cảm thấy ngươi rất biến thái với vô lại sao” sách thần hừ, đây mà gọi là sách thần sao, thật không thể tin
nổi, còn bá đạo hơn cả lưu manh nữa
Quyển sách khiêm tốn nói
Nàng thấy miệt mỏi, nàng không thể ‘chơi’ lại quyển sách thần này! Mắt nàng nhắm nghiền lại, lẩm bẩm “ta muốn được yên tĩnh”
<được, gặp lại sau tiểu Mạc a>, thời gian còn dài mà từ từ chơi cũng chẳng muộn, hắc hắc, làm sách lâu rồi cũng là lúc xem kịch ( theo ý quyển sách đời người giống như một vở kịch vậy)
Ta vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, là phòng của ta, ta thở dài rồi nhìn trên tay đang cầm cuốn sách, có nên đốt nó đi không hừ, hừ, nhưng
đây là một vật rất có linh khí, nếu không phải ta chết đi sống lại ta
cũng không tin trên đời này lại có ma quỷ, thần tiên tồn tại.
Đêm nay là một đêm dài, vì ta biết được Dạ Sương cũng giống như ta chết chẳng hiểu lý do, lại chẳng thể trở về hiện đại………………….
Thật là mẹ nó mà, nàng sắp bị bức cho tử
mất, lúc ngủ cũng bị tra tấn, trong lúc nàng đang tiến vào mộng đẹp nhất thì có một giọng nói không ngừng nói suốt bên tai nàng, không hiểu
quyển sách này sao có ‘tinh lực dồi dào’ mà nói đến tận sáng sớm hoàng
hôn lên mới chịu biến mất.
Còn nữa nha, ban ngày thì bị “sắc nữ” của cái thân xác này hành hạ,
gặp được đại ca phi thường soái ca khiến nàng muốn trào cả máu mũi ra và tim đập loạn xạ như muốn nổ.
Sống chẳng sung sướng gì cả, chết đi thì không xong, lúc nào cũng có
người canh chừng nàng 24/24, Tuyết Sơn toàn cao thủ, ngay cả nha hoàn võ công còn giỏi hơn cả nàng , làm người như nàng thật thất bại, thật là
đại thất bại a a a a a
Trong một không gian trắng xóa, có một nữ tử đang đứng bộ dạng rất khó coi, sắc mặt tái đi, không vui nói:
“ngươi có thôi đi không, tra tấn ta suốt 3 ngày nay”
“buồn thì đi kiếm người lắm chuyện mà nói cùng ngươi” lắm lời nói toàn lời vô bổ a a a a
biếng mà còn không chịu tập võ công nữa> giọng phi thường giả tạo
vang lên, nhận ra thì cơ mặt nàng giật giật
“học làm cái gì, phiền chết đi được”, nói xong thì ta chỉ nghe thấy
một tiếng , ta giật bắn mình giọng lắp bắp, khua tay múa chân “ách, ngươi…..phụt……” không xong máu mũi trào ra như dòng suối.
Một chàng trai phải gọi là siêu cấp soái ca vô địch đang đứng trước
mặt nàng mà lại còn đang cười mị hoặc
giống đại ca ngươi không hắc hắc>
“làm ơn…..đừng tra tấn ta nữa, nếu không muốn ta chết trong mơ thì
hãy mau biến thành cái khác đi”, ta vội lau đi máu mũi ,chân ta ngày
càng run rẫy cơ hồ trụ không nổi, trời ạ thì ra nhược điểm của ta là đại ca ta, ta là đại sắc nữ a a a a a
“được cái gì…… ta cũng học……. mau…….mau xéo đi” ta bắt đầu cảm thấy
nóng lên khó chịu, ngạt thở nữa, giọng nói càng yếu đi đến, chân khụy
xuống, một tay trụ xuống đất tay ôm lấy tim đập điên cuồng.
Ánh mắt khép hờ, cả người xụi lơ nằm thẳng cẳng“chữa,….được sao…..cơ
thể này….rất là….sắc….nữ…….”, nếu chữa được nàng cũng chữa nha, nàng
không muốn bị người ta thấy cái tình trạng này cả.
huấn ngươi, hắc hắc> nói xong đôi lông mày rậm thẳng tấp nhướn nhướn
lên thập phần xảo hoạt chớp chớp mắt nhìn nàng, nàng thì xỉu từ đời nào
rồi.
Sau 5 ngày hầu như máu nàng đã được khô đi chảy đến không thế chảy
thêm được nữa, một buổi sáng như đươc sống lại vậy, thật là tra tấn, là
địa ngục mới đúng, lão thiên a, nàng tự nghĩ hảo khổ a, tại sao, tại
sao, nàng chỉ muốn an nhàn sống nửa cuộc đời, tại sao lại thay đổi tâm
hồn lương thiện của nàng chứ a a a a a
Nàng không muốn làm sắc nữ nha, ô…ô…Cứ ngồi than ngắn thở dài trên
gường mà chẳng để ý, Hoàng Bá Dạ Mỵ- tỷ tỷ của nàng đang đến gần mép
gường của nàng ra vẻ quan tâm nàng “muội muội, sắc mặt của muội hảo kém
nha, chẳng lẽ còn chưa khỏi”
Nàng liếc nhìn bộ dạng của tỷ tỷ thì nàng vội đáp “tỷ, tỷ yên tâm muội khỏi rồi, tỷ có thể xuống núi mà….”
“Ách,…..ta cứ tưởng mình giấu kỹ lắm chứ, hắc hắc”, chẳng lẽ khuôn
mặt mình đã để lộ sơ hở để muội muội phát giác Hoàng Bá Dạ Mỵ ngớ ngẩn
nói
Tỷ ta liền cười để bù đắp cho sự chột dạ , ta liền lắc đầu, tỷ ta là
một đại mỹ nhân nhưng tính cách thì rất kỳ quoặc, tâm tư chẳng giấu nổi
ai cả, hảo ngây thơ đến mức đáng thương a.
“tỷ để ý, muội chẳng bao giờ cười cả, dù làm gì thì muội chỉ có một
hai biểu cảm”,từ nhỏ ta được nội tôn cùng ngoại tôn nuôi lớn còn muội ấy thì luôn ở trên tuyết sơn, đại ca thì lo luyện tập võ nghệ đến 15 tuổi
ta mới cùng đại