
Khánh Kỳ17t, Bạch Khánh
Nguyệt16t.
Đệ nhất môn phái: Tuyết Sơn, Thiên Cơ Các, Minh Gíao, Hàng Lâm Phái, Ngũ Đạm Cung.
Ta bắt đầu cũng hiểu hết ráo, nhưng câu cuối của tỷ tỷ ta làm ta muốn lăn xuống gường.
lại là Quận Chúa, ôi còn gì có thể ngạc nhiên nữa không chứ, chắc chắn
là có, nhất định có.
Một buổi sáng như mọi ngày, thức dậy, vệ sinh thân thể, sắp xếp lại đồ đạc
tiện thể ăn sáng ở trong phòng, nàng tùy tiện cầm quyển sách lên đọc.Vừa ăn mà vừa đọc sách, nằm lên tháp nhuyễn cùng với mùi hương nhẹ nhàng
như mùi hạnh nhân, quả là cuộc sống bồng lai tiên cảnh nha, sống quá mức an nhàn, nhưngmay mắn chẳng đến với nàng đâu, quá mừng vội rồi.
“quá lười biếng”
“đa tạ”, cuối cùng tiểu phiền phức kia cũng thức dậy sao, ai lười biếng hơn ai.
“ta hảo đói a, tìm thức ăn cho ta”
Ta nhàn nhạt liếc kẻ gọi người ta lười biếng thế mà còn lười biếng hơn ta “tự tìm”
“ta chỉ thích sơn hào hải vị, ta đâu phải như các con rắn tầm thường ăn ruồi, muỗi”
Ta lười biếng nhấc cái tay đang chống cằm, quăng lại vài miếng bánh cho nó.
Bộ dạng nhõng nhẽo đòi ăn cho bằng được “ta muốn ăn sơn hào hải vị
cơ, ta muốn ăn, ta muốn ăn, hay lâu quá ta chưa trừng phạt ngươi”
Nàng giật mình quay người thay đổi một trăm tám mươi độ cung kính
nịnh nót “Ách, được rồi, được rồi, lão đại của tôi ơi”,tất cả tại sắc nữ này mà mình bị hành hạ đây mà, thật tức quá, hừ, hừ.
“hắc hắc, phải thế chứ, tiểu mạc” tiểu nhân cười đắc ý vì thắng lợi, hắc hắc.
Dọn dẹp lại tháp nhuyễn, vận bộ lam bào, vấn tóc lên, đem con rắn chết tiệt đó đi ăn.
Đây đã là giờ thìn rồi sao (8h-10h), mặt trời chói chang quá, ta nhắm mắt lại đi ra, nhưng lại bắt gặp một giọng nói châm chọc, cực kỳ đáng
ghét “ta cứ tưởng ngươi chết luôn trong đó chứ”
Ngươi không khách sáo với ta hà tất ta phải khách sáo với ngươi, đây là lý do đại ca ta ghét ả sao, hừ, im lặng bước ra đi.
“này ngươi bị điếc sao”, hừ vẫn như lúc trước sao, dễ ghét, còn cư nhiên vận đồ đàn ông nữa chứ, đồ không biết xấu hổ.
Cái Hoàng Bá phủ này rộng quá, làm nàng đi lạc đường mất rồi, lại
phải nghe con cẩu đằng sau kia cứ không ngừng ‘oẳng oẳng’ sau lưng, thật là chán mà. Nàng bỗng nhiên dừng bước đi, con cẩu kia dập vào sau lưng
nàng, lên tiếng “ai ui, con tiểu……ách” vội câm miệng lại.
Ta vừa mới nhìn thấy gì đây, tim ta bất chi bất giác nhói lên, không
được phải bình tĩnh, phải binh tĩnh, nhưng tim ta vẫn rất đau.
Hoàng Bá Thụy Châu tỏ ra vẻ nhún nhường “Đan Đan tỷ, hữu lễ”, thật
chẳng biết điều cư nhiên còn ôm nhau trong hoa viên nữa chứ, thật là đồ, đồ đại sắc nữ.
Thượng Quan Đan Đan chột dạ nói “ách, hữu lễ Châu muội”, thật xấu hổ
mà, bị nhìn thấy hết rồi mau chóng thay đổi đề tài đã “Di, con vị công
tử này là”
“đây là tam muội của huynh, Hoàng Bá Dạ Sương” Hoàng Bá Hạo Minh hảo tâm trả lời dùm nàng.
Thượng Quan Đan Đan có chút ngạc nhiên nhìn thân ảnh trước mặt “ách,
đây chẳng phải là một nam nhân sao, chà giống thật đấy”, nhìn như tên
bạch diện thư sinh như bất quá cũng soái, da trắng như tuyết vậy, nếu
không nhìn kỹ thì không biết là nữ nhân đấy.
Nàng sau khi bình tĩnh lại nhưng tim đau như thắt, nhàn nhạt gật đầu
“hữu lễ”,liếc nhìn Thượng Quan Đan Đan từ trên xuống, quả nhiên là một
mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, khác với tỷ tỷ nàng là thân hình kiêu sa
và quyến rũ, mái tóc đẹp thẳng tắp lại cảm nhận thấy được độ mượt mà,
đôi mắt long lanh, chiếc mũi nho nho, hai gò má thấp thoáng còn ửng
hồng, đôi môi đỏ mọng trong thật quyến rũ, toàn thân điều thể hiện lên
sự quí phái hết sức thanh nhã, thoạt nhìn rất thông minh lanh lợi nữa.
Nàng vội vàng khom lưng cúi chào, quả nhiên màn ra mắt quá đặc sắc
của họ khiến tim nàng….., được rồi, bỏ đi, nàng lại nghĩ quẩn đi đâu.
Nàng bước ra cổng thì gặp tỷ tỷ nàng đang tranh chấp cùng một vị nam
tử, thấy nàng bước ra thì tỷ tỷ vội vàng chạy qua, lôi kéo tay nàng đi
qua, nàng vội lên tiếng “tỷ, vị công tử đó là……”
“đây là Hoàng Bá Thụy Minh, biểu ca của chúng ta a” Hoàng Bá Dạ Mỵ phấn khích giới thiệu vị nam tử vận áo trường bào trước mặt.
Hoàng Bá Thụy Minh sờ sờ cằm “đây chẳng lẽ là Hoàng Bá Dạ Sương sao,
hữu lễ”, chà khắp kinh thành này rất khó tìm ra tên bạch diện thư sinh
mà soái như vị tam muội đây.
Một nụ cười quá mức tươi, khiến nàng như muốn héo, người này hảo thân thiện, khác hẳn với xá muội của mình, cả người đều tỏa ra cổ khí anh
dũng bất phàm phảng phất chút mùi vị phóng khoáng.
Nàng gật đầu, cười nhạt “Ân, biểu ca, hữu lễ”, thật là mệt mà tối
ngày phải khom lưng hay gật đầu, cổ đại thật quá nhiều lễ nghĩa, phiền
ghê.
Nàng bất ngờ trước một cái ôm quá mức thân thiết, lại hảo thân thiện
nữa, nhưng nàng vẫn trợn mắt ra và không tin nàng bị ăn đậu hủ cơ đấy,
thấy nàng đang chìm trong hư không, đôi mắt cứ trợn lên, vị biểu ca của
nàng vội vàng lên tiếng trêu ghẹo nàng hảo tâm nhắc nhở “Di, muội muội,
ta chỉ chào th