
huyền bí dù thế lại tôn lên dáng vẻ phi thường tuấn duật của vị công tử này
Hoàng Bá Hạo Minh lạnh giọng hỏi“vị công tử này là ai”, nhìn mặt cũng biết chẳng phải là loại tốt lành gì đâu.
Tỷ tỷ mau chóng lên giọng giải thích “người này là người đã cho tam
đệ hóa giang thuyền trong lúc thuyền sắp chìm a”, giọng nói của đại ca
thật đáng sợ.
Đại ca nhàn nhạt liếc sang ta, ta giật mình, nuốt nuốt nước miếng,
giọng tỏ ra vẻ vô tội. “Ân, đại ca hắn ta là ân nhân của muội a”
Hoàng Bá Hạo Minh vẫn lạnh giọng “Thế thì đa tạ công tử, nếu có thể
mai này tại hạ sẽ báo đáp”, nhìn đủ mọi hướng thì đều gai mắt, chẳng thể ưa nổi,
“Ngô, đó chỉ là thuận tiện mà thôi nào dám nào dám”, hảo lợi hại ngay cả giọng nói cũng mang đầy hàn băng của núi tuyết, thật khiến người ta
sởn tai gai óc mà, nhưng vì mỹ nữ da mặt hắn đã sớm đã luyện tới cảnh
giới đao thương bất nhập rồi ( tức là mặt dày )
Tỷ tỷ nàng lại chẳng hiểu ra hàm ý của đại ca, mà còn phấn khích nói “nếu đã hữu duyên thì ta đi chung, càng đông càng vui a”.
Thấy họ đi lên phía trước miệng ta lẫm bẫm <
ta, cư nhiên cùng một hành động cùng một giọng nói, ta không khỏi mỉm
cười.
Đại ca cùng ta cười mỉm với nhau, bất quá lúc này ta thật sự có thể
đối mặt với đại ca, mặc dù tim ta đang nhảy loạn xạ, vì nụ cười của đại
ca quả đúng là ma quỉ mà khiến người ta đắm chìm trong đó, chẳng muốn
bước ra.
“tam muội, muội nên mở lòng nhiều hơn đi, đại ca quả hảo thích khi
thấy tam muội như thế”, nói xong hắn ta liền nhéo chiếc mũi nhỏ xíu lại
xinh xắn của Hoàng Bá Dạ Sương, đúng như hắn ta dự đoán, muội ấy vội
vàng xoay đầu qua bên kia tránh xa hắn ra, tam muội ghét hắn sao???
“tam muội, muội ghét huynh sao”, hắn có nên hối hận khi nói ra câu
nói này không, nhưng hắn phải hỏi cho rõ, cớ gì mà lại phải trốn tránh
hắn?
Ta liền giật mình chột dạ, con mẹ nó, sao lại ghéc chứ, tất cả là do
cơ thể sắc nữ này thôi, khiến ta thật không tự nhiên, đành im lặng cho
qua hết mọi chuyện. Nhưng đại ca đột nhiên nắm lấy tay ta , 囧 thật sự
con mẹ nó không ổn rồi, cơ hồ như tim ta nhảy ra, máu mũi như đang dần
tuôn ra, nếu có vị thần tiên nào ghé xin hãy mang ta đi.
Giọng ta ấp úng như gà mắc thóc vậy “buông….muội…không ghét…..”, ta
giật tay lại đi nhanh thêm vài bước, vội vàng lấy tay lau máu mũi, nhưng tay của đại ca hảo to lại hảo ấm nữa chứ, thật là….con mẹ nó mà…ta cư
nhiên là sắc nữ sao, đến hôm nay ta mới biết ta là sắc nữ sao a a a a a, lão thiên đánh chết ta cho rồi
Từ xa xa truyền lại tiếng của đại ca ta, giọng nói hết sức ỉu xìu
mang chút giận dữ và nghi hoặc “thật sự ổn”, nhìn bộ dạng của muội ấy cứ như thấy hắn ta là quỉ, bất quá tay muội ấy hảo mịn màng mang lại cảm
giác không hề giống của nhị muội, hắn vội giật bắn mình, ôi trời ta đang có loại suy nghĩ gì đây, chẳng lẽ muội ấy cũng như hắn ta, không đâu,
không đâu.
“Ân, ổn”
“vậy thì tốt”, mong rằng không phải là như thế.
Pháo hoa bắn lên khắp trời, rất đẹp rất đẹp, như thắp sáng cả vùng
bầu trời đen tối tại nơi này, rất tiếc có hai người chẳng có tâm trạng
để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Hầu như lễ hội ta cũng chẳng chú ý gì. Suốt đường về ta luôn im lặng
cả đại ca cũng chỉ theo sau lưng ta, còn tỷ tỷ thì cứ trò chuyện cùng
cái tên trư ca ca kia, một con đường trải dài ra, cứ bước không ngừng
nhưng chẳng xác định được phương hướng đi của mình, chỉ biết đi thẳng
lên phía trước.
Đêm nay giấc ngủ của nàng lại bị phá rối, con rắn chết tiệt này thật
chẳng biết điều toàn nói xằm nói bậy, ba hoa đủ điều, nhưng bất quá nàng có nó cùng tâm sự và cãi nhau tâm trạng mù tịt như mây đen của nàng
cũng giải bày được một chút.
Nhanh chóng 3 cỗ xe ngựa đã lăn bánh đi cả buổi trưa, lúc mặt trời
ngã dần xuống thì đã tới kinh thành, kinh thành sầm uất, lại đông người
phi thường náo nhiệt là nơi đầy thị phi, xe ngựa cũng dần đi chậm lại.
Tiểu phiền phức thông linh với ta
“này tiểu Mạc, ngươi không hồi hộp ư”
Ta vừa ngắm cảnh vừa trả lời “hồi hộp thì sao”
“ta biết ngươi đang hồi hộp mà, lại còn mang tâm bệnh nữa, hắc hắc”
hắn là ai sao mà hắn không biết chứ, hắc hắc, đêm lễ hội, tiểu nha đầu
này hiện nguyên hình khiến đại ca của tiểu nha đầu này có chút đề phòng
tránh xa, hắc hắc.
Nàng thẹn quá hóa giận rầm nhẹ“im, nếu không ta quẳng ngươi cho chó ăn”
Xe ngựa đã dừng, một nha hoàn vội vàng hất màn lên, cười mỉm chi, ta xuống xe thì cũng thấy đại tỷ ta cùng đại ca bước xuống.
Nơi này quả là hoành tráng lại to lớn nữa, thật sự hoang phí đất đai
mà, nhưng thật là đẹp, mỗi cái cổng thôi mà cũng làm quá mức xa xỉ, hai
bên là tượng sư tử đá mà còn làm bằng cẩm thạch nữa mới đau, giàu cũng
đừng nên phí của chứ, hai bên được đề thơ nét bút như rồng bay phượng
múa, nhìn vào tấm biển
Một lão nhân tóc đã dần ngả sang bạc cùng mười mấy nha hoàn và gia
đinh ra chào đón, một bên cung kính khom lưng, một bên vội vàng hầu hạ,
xách hành lý vào phủ, xem như nàng được mở rộng tầm mắt đi.
Khi b