
ng lệnh đấy!”
“Chờ sau khi cứu được Nguyễn Linh về, anh sẽ đích thân đến Hình đường chịu phạt!”
Tôi thở dài ”Bỏ đi, anh ở lại đây. Em sẽ phái tổ ‘Tấn lôi’ đưa họ đi.”
Máy bay đã mang Nguyên Húc và Đằng Tuấn đi rồi, ở đây chỉ còn lại tôi, Nhược Băng và khoảng mười người trong tổ “Tấn lôi”.
” Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, hay là chúng ta làm gì đó đi……” Tôi cười nói với Nhược Băng
……
Nghe xong kế hoạch của tôi, Nhược Băng nhíu hàng mày xinh đẹp: “Anh cứ có một ý nghĩ em đang đưa dê vào miẹng cọp thì phải?”
Tôi mỉm cười ” Vậy còn phải xem chúng có nuốt trôi được không……”
Một mình tôi đi tới giáo đường ở vùng ngoại ô phía tây, giáo đường
này nằm sát trên đường ranh giới với nội thành, bị bỏ hoang từ lâu bốn
phía đều rất hoang vắng, không có người ở……
Tôi đẩy cánh cửa của giáo đường ra, cánh cửa nặng nề trải qua bao năm phong ba bão táp đã trở thành một đống sắt vụn, tạo ra tiếng kêu điếc
tai……
Bóng đêm bên ngoài dày đặc, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Đứng từ cánh cửa liếc mắt nhìn bốn phía, mỗi ngõ ngách ngoằn ngoèo
trong giáo đường đều được đốt những ngọn nến màu trắng, dường như tại
đây một vài phút nữa không phải sẽ xảy ra trận chiến báo thù của các
băng đảng xã hội đen, mà là thánh lễ Misa của giáo đường vậy……
Ánh nến vụt sáng mạnh hơn, nơi này ngoài bầu không khí nặng nề và tĩnh mịch ra còn có một chút kì quặc……
Đang có một người bị trói trên cây thánh giá trong đại sảnh của giáo
đường, khiến cho không khí thêm phần kì lạ, người kia đúng là Nguyễn
Linh rồi? Tại sao lại không nhìn thấy một bóng người nào nữa nhỉ.
Tôi liếc nhìn bốn phía xung quanh, trong không khí tràn ngập hơi thở
của sự xơ xác tiêu điều, kích thích các cơ quan cảm giác của tôi. Nhưng
tôi vẫn chầm chậm bước vào, bốn phía quanh phòng khách trống trải vang
lên tiếng bước chân của tôi.
Nghe được tiếng bước chân của tôi, Nguyễn Linh mở to hai mắt, ngạc nhiên gọi “Chị Ngưng Tịch……”
Tôi nhàn nhạt cười với cô ấy, dùng lưu quang cắt đứt sợi dây, đỡ cô ấy từ trên cây thánh giá xuống, nói “Chúng ta đi thôi……”
“Đã muốn đi rồi sao, như vậy là làm hao phí công sức sắp xếp mọi việc của tôi đó!” Giọng nói quen thuộc của một người vang lên bên tai tôi.
Tôi đột ngột xoay người, nhìn thấy một khuôn mặt như cười như không
quen thuộc, khóe miệng đó nhếch lên tạo lên một độ cong kì lạ, khuôn mặt ấy từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi……
Tuy đã có chuẩn bị từ trước nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy hắn
tôi vẫn cảm thấy sợ hãi không nói lên lời, chỉ cảm thấy từng bộ phận
trên cơ thể không ngừng trở nên lạnh buốt, cứng đờ, cảm giác đó lan đến
từng tế bào trong cơ thể tôi.
“Thế nào? Sợ rồi sao? Yên tâm, tôi là người, không phải ma đâu!” Giọng nói mang theo vẻ đùa cợt.
Tôi híp hai mắt lại, ánh mắt sắc bén dường như đã mạnh mẽ đâm thủng khuôn mặt mỉm cười của hắn.
” Hoàn Tư Dạ, thì ra…… anh không chết” Tôi từ hàm răng rít ra những
lời này. Ý cười trên môi hắn càng đậm: “Xin lỗi, khiến em thất vọng rồi. Một nhát dao của em tàn nhẫn đến thế, may ngờ có nó nếu không tôi làm
gì còn mạng sống mà đứng ở đây nữa.” Hắn từ trong ngực lấy ra một chiếc
dây chuyền bằng ngọc thạch
Tôi ngạc nhiên, đó là món quà sinh nhật đầu tiên Vũ tặng tôi, chữ trên miếng ngọc cũng là do tự tay Vũ khắc lên.
Tôi mang theo nó tới đảo Tái Sinh, mỗi lần tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng đều là nó cho tôi nghị lực để sống tiếp.
Sau đó không biết đã đánh mất nó từ lúc nào, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy, tại sao nó lại ở trong tay hắn ta?
” Tại sao anh lại có chiếc dây chuyền này?” Tôi hỏi
” Lần đầu tiên của chúng ta, tôi lấy nó từ trên người em, lúc đó em
bất tỉnh mà, làm sao mà biết được?” Nụ cười mờ ám của hắn khiến tôi có
một loại xúc động muốn đập vỡ nó……” Trả lại cho tôi!” Tôi bất ngờ tiến
lên nhưng hắn dễ dàng tránh được, hắn đã nhìn thấu ý đồ của tôi từ lâu
rồi……” Ha” hắn cười nhạt ” Em nghĩ không yêu thích mấy thứ này sao? Trả
lại cho em”
Hắn ném chiếc dây chuyền lên không trung, tôi đang định đón lấy nhưng hắn lại giơ khẩu súng lục lên, một viên đạn khiến nó nát tan……
Mảnh ngọc vỡ bay lả tả xuống rải lên người tôi, giống như những ngôi
sao chảy xuống, cuối cùng tôi…… cái gì cũng không lấy lại được “Anh……”
Móng tay tôi căm sâu trong da thịt ” Hiên Viên Ngưng Tịch, em còn quý
trọng thứ gì nữa không?” Nụ cười hắn đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh
thấu xương
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì sự lạnh lùng và bình tĩnh:
“Hoàn Tư Dạ, anh muốn tôi đến đổi lấy Nguyễn Linh. Bây giờ tôi đã tới
đây rồi, thả cô ấy đi”
“Cửa ở đằng kia, miễn là…các người ra được ngoài đó.”
Hắn truyền đi một ánh mắt, lập tức có bốn nhẫn giả mặc đồ đen từ góc
tối lao ra, tạo thành một vòng tròn vây quanh tôi và Nguyễn Linh, ”
Nguyễn Linh, lát nữa chị sẽ mở một đường máu, em chớp lấy thời cơ chạy
ra ngoài nhé”
“Vậy có được không, chị Ngưng Tịch, em……” Lời còn chưa dứt, cô ấy đột nhiên đưa tay ra với tôi, tôi bị bất ngờ cũng chỉ biết chìa bàn tay ra
nhất thời lòng bàn tay bị đâm một nhát, cơ thể cũng bắt đầu tê liệt.
Tôi quỳ một chân xuống đ