
ất, cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay có một
lỗ thủng đang chảy máu, thì ra, trong tay cô ấy có cất giấu một chiếc
kim như kim dùng để châm cứu: “Nguyễn Linh, em……” Tôi ngạc nhiên nhìn
cô.
Nhưng cô lại xoay người bày ra một nụ cười rất xinh đẹp với tôi, hai
tay kéo mặt nạ đeo ngoài mặt ra, đó là một gương mặt xa lạ, lạnh lùng
đến cực điểm.
” Có phải cả cơ thể đang tê liệt rồi không? Cô đã trúng độc của phái
Iga chúng tôi. Tôi chỉ mặc thêm một bộ quần áo nữa thôi, vậy mà, cô cũng chẳng nhận ra.” Cô ta đứng nhìn tôi từ trên cao.
” Xem ra tôi đã sơ suất quá rồi.” Tôi buồn chán nói.
“Đọc dược của phái Iga rất lợi hại, đáng tiếc……” Tôi đột nhiên đứng
dậy, cô ta không ngờ tôi vẫn có thể đứng lên được, trở tay không kịp bị
tôi dễ dàng nắm lấy cổ tay, lưu quang của tôi kề sát lên yết hầu của cô
ta “Chẳng có tác dụng gì với tôi cả!”
“Giỏi lắm! Xem ra vài năm gần đây người của Hoàng gia dùng không ít
thuốc trên người em rồi, chính vì thế nên độc dược phái Iga cũng không
thể hạ gục được em.”
Với lời khen ngợi của hắn, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà cảm kích, “Nguyễn Linh đâu?”
“Ngưng Tịch, có phải em đã nhìn ra từ trước người này không phải là
Nguyễn Linh?” Hắn nhìn tôi như cười như không: “Hừ, tới bây giờ tôi vẫn
không nghĩ rằng, một người thâm hiểm như anh sẽ dễ dàng để tôi mang
người đi.”
“Ha, xem ra em cũng hiểu rõ tôi quá nhỉ, giống như tôi cũng hiểu rõ
em vậy. Ngưng Tịch, chúng ta là cùng một loại người……” Hắn cười nhạt
“Trả Nguyễn Linh lại cho tôi, bằng không tôi và cô ta sẽ cùng chết!” Tôi ấn mạnh lưu quang lên cổ cô ta hơn
“Em nghĩ tôi lưu tâm sao?” Giọng nói hắn bình thản nghe không ra chút tình cảm nào trong đó.
Tôi cảm thấy người trong tay tôi hơi run rẩy một chút, tôi cười nhạt
“Một mạng đổi một mạng, thế cũng là công bằng với Nguyễn Linh rồi.”
Hắn lắc đầu, nói ”Ngưng Tịch, chúng ta thực sự cùng một loại người
nhưng có một số việc tôi có thể làm được nhưng mãi mãi em cũng không bao giờ làm được.” Ánh mắt lập tức tối sầm lại “Na La……”
Theo lệnh hắn, người trong tay tôi lập tức ấn mạnh cổ…… vào con dao trong tay tôi.
Lòng tôi đầy sợ hãi, vô thức đưa mũi nhọn của con dao ra chỗ khác, cô ta không bị thương chỗ hiểm nhưng khí quản đã bị đứt hai phần ba rồi.
Cô ta ngã xuống trong vũng máu, hít vào nhiều mà chẳng thở ra được
nhưng mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào người đàn ông ngay cả mày cũng
không nhíu chút nào, hắn vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Đây là Hoàn Tư Dạ, đối với người không có giá trị để hắn lợi dụng ngay cả liếc mắt một cái cũng đã là dư thừa……
Tôi thoáng nhìn người nằm trên mặt đất, từ trong túi quần lấy ra một
chiếc khăn tay bịt vết thương lại cho cô ta, đôi mắt đỏ hồng của cô ta
nhìn tôi chằm chằm, tôi im lặng đích lắc đầu, “Cô…thật không đáng. Hắn
là người máu lạnh…… lẽ nào cô không biết?”
Nghe thấy lời tôi nói, hắn cười khẽ hai tiếng. Chầm chậm đi về sau
lưng tôi, dùng một cánh tay nắm chặt lấy vai tôi, tôi có thể cảm giác
được hơi thở nóng bỏng của hắn vờn quanh lỗ tai mình.
Khoảnh khắc bị hắn ôm lấy, cơ thể tôi cứng đờ.
Ý thức được sự chống cự của tôi, hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi, nhẹ
giọng nói nhỏ bên tai tôi “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, máu của em nóng
hơn tôi sao? Một độ? Hay là hai độ? Trừ mấy người em để tâm kia, em còn
có thể động lòng vì ai nữa không? Có thời gian ở đây tiếc hận cho cô ấy
chi bằng em nghĩ cho chính mình đi. Em thiếu tôi một nhát dao, em định
trả thế nào đây?”
Giọng nói hắn du dương dễ nghe, như lời thì thầm dịu dàng triền miên
của đôi tình nhân. Nhưng tôi biết, đây là dấu hiệu báo trước mưa bão sắp tới.
Trong trí nhớ của tôi, từ trước đến nay hắn vui hay buồn đều không
biểu hiện ra ngoài mặt, lúc phẫn nộ có lẽ sẽ cười, còn lúc muốn cười thì lại chẳng có biểu hiện gì. Còn bây giờ nhu tình tràn đây thế này, thì
có nghĩa là nguy hiểm sắp tới……”Anh thiếu nợ tôi, anh định trả thế nào?” Tôi xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nghe thấy những lời này của tôi, tay hắn đi qua mái tóc khẽ vuốt nhẹ
lên khuôn mặt tôi, ánh mắt không còn sự bén nhọn ban nãy nữa, có một
loại đau thương ngập tràn trong đó.
Loại đau thương đó khiến tôi nhớ tới buổi hoàng hôn đáng sợ hôm đó……
lúc đó tôi từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy cũng nhìn thấy ánh mắt hiện ra
trước mắt mình……
Tại sao vậy? Rõ ràng là anh làm tổn thương tôi, nhưng sao vẻ mặt lại còn thống khổ hơn cả tôi?
“Ngưng Tịch, em đang trách tôi năm đó ở trước mặt mọi người cưỡng bức em? Thì ra em chưa bao giờ bỏ qua chuyện này. Em vì chuyện này mới hận
tôi đến mức muốn giết chết tôi?”
Haha, tôi nở nụ cười, tiếng cười càn rở mà rõ ràng đóng vang vọng trong đại sảnh vắng vẻ của giáo đường.
Nhìn thấy đôi mắt dần lạnh đi của hắn, tôi lắc đầu “Mọi người? nơi đó có người sao? Không có ai cả, chỉ có một đám dã thú thôi, bao gồm cả
anh nữa, chúng ta đều không phải là người. Cho đến bây giờ, anh vẫn nghĩ tôi để tâm tới chuyện này?”
“Vậy vì sao em…… không ép tôi vào chỗ chết thì chưa buông tay?”
Tôi nheo mắt lại “Vì sao ư? Hoàn Tư Dạ, anh muốn cái gì tôi cũng cho
anh! Nhưng, a