
ến là Giản Vũ Doanh, cô hít một hơi thật sâu mới nhấn nút nhận.
“Tôi vừa mới họp xong, giờ đang ở công ty.” Giản Vũ Doanh hắng giọng cố ý nói thật chậm.
Tim cô lập tức nhảy lên một nhịp.
“ Chúc mừng cô, bạn học Phong Hạ, cô đã kết thúc thời kì bị cấm túc, ngày mai là có thể giải phóng rồi. Vai nữ chính trong
của cô. 8h ngày mai, Jessie sẽ đến đón cô, ngoan ngoãn đi để thử trang
phục cho buổi họp báo trưa ngày mai đấy.” Giọng nói bên kia lập tức trở
nên sôi nổi
Cô nghe xong, nhất thời còn chưa phản ứng kịp,
Giản Vũ Doanh lại kích động không thôi “Có muốn biết tại sao lại bỏ lệnh cấm túc nhanh như vậy hay không? Bây giờ lập tức mở Laptop, xem tiết
mục mới nhất Paparazi phỏng vấn người đàn ông của cô, tôi nói này...
đồng chí Phong Hạ, cô thật sự là người con gái hạnh phúc nhất thế giới,
cô làm cho người khác hâm mộ và ghen tị vô cùng.”
Nói xong, đầu giây bên kia lập tức cúp điện thoại, chỉ còn lại mấy tiếng tút tút
vang lên bên tai. Phong Hạ cầm điện thoại ngẩn người một lúc mới đi tới
bàn đọc sách, mở máy tính ra, thần kinh cũng căng như dây đàn.
Video ùn ùn kéo đến, đều có tưa đề là, “Tư Không Cảnh trả lời về chuyến đi du lịch ở Florence,”
Cô mở một video trong số đó ra, thấy thời gian kéo dài không quá 20 phút.
Gương mặt người chủ trì và Tư Không Cảnh xuất hiện rất nhanh trên màn hình,
lúc đầu đều là người chủ trì nói chuyện, anh trả lời rất ít, chỉ đáp qua loa mấy câu.
Cho đến khi người chủ trì nhắc tới vấn đề đang được quan tâm trong mấy ngày nay, anh trầm mặc một lúc mới nhìn về phía ống kính, giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc, “Hôm nay, tôi đồng ý nhận trả lời phỏng vấn cũng chính là để trả lời vấn đề này. Sau ngày
hôm nay, tôi không hi vọng bất kỳ cá nhân hay một công ty truyền thông
nào nhắc lại vấn đề này.”
“Người đi cùng với tôi ở Florence
mà các vị thấy chính là người nhà của tôi, không phải là bất kỳ một nghệ sĩ nào trong ngành giải trí cả.”
Một câu nói làmcho ngay cả người chủ trì cũng thay đổi sắc mặt.
Tư Không Cảnh ở trong giới luôn nói ít nhưng lời nói của anh lại chân thật.
Anh tuyệt đối sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không nói sai một câu, cũng sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến nào khác sự thật.
Vì vậy, chỉ cần anh nói, tất cả mọi người sẽ tin tưởng.
Nhưng mà hôm nay, chỉ vì cô, anh lại phá vỡ nguyên tắc của mình mà nói dối trước mặt mọi người.
Phong Hạ nhìn chằm chằm vào anh trên màn hình.
“Sự suy đoán và truy đuổi của truyền thông và Paparazi về lần du lịch của
tôi với gia đình lần này ... không chỉ quấy nhiễu đến cuộc sống của tôi
mà còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của vị nghệ sĩ kia, tôi chân thành
gửi lời xin lỗi đến cô ấy.”
Trước mặt công chúng, anh chưa
bao giờ nói nhiều như vậy, cũng chưa từng tỏ thái độ xin lỗi với bất kỳ
ai, cô có thể tưởng tượng đến cảnh tất cả mọi người nghe đến đây cũng sẽ sợ ngây người.
“Cuối cùng, tôi muốn nói với nhũng người hâm mộ tôi rằng, rất cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ tôi từ trước
tới giờ, cũng hi vọng mọi người có thể dùng thái độ bao dung, khích lệ
đối với các nghệ sĩ mới giống như đối với tôi lúc tôi mới bước chân vào
nghề, đồng thời, xin mọi người bao dung và ủng hộ với người cùng hợp tác với tôi trong các dự án phim. Xin cảm ơn.”
Anh nói liền
mạch một hơi dài, cuối cùng mới khẽ mỉm cười “ Ngày mai là ngày <
Hồng Trần > chính thức bấm máy, tôi cũng hi vọng sẽ cùng hợp tác vui
vẻ với các nghệ sĩ bên phía công ty Top, để hoàn thành bộ phim một cách
hoàn hảo nhất.”
Anh vừa chấm dứt câu nói xong thì video kết thúc, nhìn màn hình toàn một màu đen kịt nhưng trái tim cô lại đập rộn
ràng không ngừng.
Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn màn hình thấy tên anh thì lập tức nhận cuộc gọi.
Âm thanh nhu hòa từ đầu bên kia dường như được xuyên thấu, chạm nhẹ vào trái tim cô “ Hạ Hạ,”
Cô có biết bao điều muốn nói với anh nhưng lúc này môi lại mấp máy không lên lời.
“Anh nhớ em,” Anh nhỏ giọng nói rành rọt từng chữ “ Rất nhớ.”
Trong ba ngày này, vì phải dành thời gian xử lý tất cả mọi chuyện có liên
quan nên anh chỉ được ngủ hai tiếng mỗi ngày. Thậm chí anh còn suýt nữa
cùng đại diện công ty trở mặt, hủy hợp đồng. Những điều này, anh không
cần nói cho cô biết, cũng không muốn nói cho cô biết.
Cô chỉ cần vĩnh viễn ở bên cạnh anh, sống một cuộc sống tự do, tùy thích, còn
những khó khăn, phiền toái như thế này, anh sẽ giúp cô xử lý.
“Trong buổi trả lời phỏng vấn, anh nói câu kia thật ra có một nửa là lời thật lòng,” Anh khẽ cười “ Người đi cùng anh ở Florence, là người nhà của
anh, điều này rất thật lòng.”
Hô hấp của cô càng thêm dồn
dập, qua thật lâu mới lên tiếng, “ Tư Không Cảnh, bây giờ em muốn nói
với anh một câu, anh phải nghe kỹ nhé, có thể về sau em sẽ không nói lại nữa đâu.”
“Ừ.”
“ Em yêu anh. Rất yêu anh.”
Cả cuộc đời này có lẽ em sẽ không yêu bất kỳ ai nhiều như yêu anh được nữa.
Cho dù, sau này nếu có một ngày anh rời xa em, em sẽ vẫn luôn sống trong
những hồi ức anh mang đến cho em, sẽ không bước ra ngoài dù chỉ một
bước.
“ Anh đang ở dưới nhà em.” Im