Polaroid
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323650

Bình chọn: 8.00/10/365 lượt.

ồi, tại sao lại

muốn biến mất cả năm nay?” Anh càng nói, gương mặt lại càng tiến sát lại gần cô. “Em dám nói sao?”

“Đúng vậy, em không dám nói. “Hốc mắt

cô từ từ đỏ lên. “Em mềm yếu, nên em muốn tránh né anh, không muốn nhìn

thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, có thể không?”

Đúng vậy, cô thừa nhận cô nhát gan, cô không dám đối mặt với chính mình, đối mặt

với anh, kể từ sau lần mộng say ở trong ngôi biệt thự ở Mauritius, nửa

đêm cô lập tức trở về nhà mình ở thành phố S sửa soạn lại đồ đạc.

Một năm này, thậm chí cô còn không liên lạc với Tưởng nghi và Phong hạ,

huống chi còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh, còn dọn nhà.

Cô không biết điều đó chứng minh cái gì.

Nhưng cô cũng không muốn tâm tình mình tiếp tục như vậy nữ, cô cảm thấy mình giống một đứa ngốc.

“Em muốn anh… anh nghĩ đến cô ấy, cả đời này đều lâm trong bế tắc, em không thể mở ra, em nhận thua!” Cô nhìn về phía anh, gần như là hét to lên.

“Anh có thể để cho em đi không? Anh có thể để em có một cuộc sống tốt

hơn một chút không?”

Không có anh, cô không thật sự vui vẻ, thậm chí cô còn nhớ anh đến đau lòng không muốn sống.

Cũng không có anh, cô nhất định sẽ không để mình vĩnh viễn sống trong vòng luẩn quẩn không thoát ra được.

“Được! Em đi đi!” Anh hung hăng đánh một quyền lên vách tường bên cạnh má cô.

“Mà anh mẹ nó một năm này luôn nghĩ đến em! Là em mà không phải cô ấy!”

Trong không gian trống không, lời của anh cùng với quả đấm của anh, cũng như sét đánh.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, nước mắt bất giác rơi xuống.

“… Anh cho là để e đi, anh có thể như vậy cô đơn đến già, không ai có thể

giải thoát cho anh, anh vẫn còn tiếp tục nhớ đến cô ấy.” Trong nắm đấm

của anh dần rỉ máu. “Nhưng Trần Vi Vi, người anh muốn không phải là cô

ấy, mà là em.”

Anh còn tưởng rằng khi em đi rồi, không người nào có thể cứu rỗi anh,… anh sẽ tiếp tục sống cuộc sống ở trong nhà giam này.

Nhưng điều anh không ngờ, người vây anh lại trong nhà tù, lại là em.

“Rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ ở bên cạnh anh, lúc đó, trong lòng anh thậm chí còn oán hận em rời đi anh.”

AN cười khổ dùng bàn tay nhuốm đầy máu chỉ lên mắt mình. “Anh còn tưởng

rằng em không chờ được, nhưng thật ra là do em đã chờ quá lâu rồi, là do anh ích kỷ, là mắt anh mù.”

Là anh không thấy, em luôn ở bên cạnh anh, chờ bảy năm.

“Lần đó ở Mauritius, vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê, anh có kêu một cái tên.” Cô giơ tay lên lau nước mắt, nhẹ giọng nói.

Anh nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đều là tự trách và khổ sở.

“Cái tên đó… thật ra là tên em.” Cô hít một hơi thật sâu. “Nhưng em lại thấy rất sợ, anh biết loại cảm giác này không?”

“Biết rõ ràng chính em có thể ở trong lòng anh, nhưng lại muốn tránh đi, vì

em luôn cảm thấy, em chỉ là một bóng dáng, là bóng dáng của cô ấy, anh

chỉ đang dùng em để quên cô ấy thôi.” Cô lắc đầu. “Lâu Dịch, anh quay

lại mới nhìn thấy em đứng ở đó, không có một người phụ nữ nào, hi vọng

mình là một thế thân…”

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh ôm chặt vào trong lòng.

“Người mù, thường có thính giác tốt hơn người thường một chút.” Hô hấp anh rơi lên tai cô. “Nếu như ánh mắt anh không nhìn thấy em, anh có thể nghe

thấy giọng nói của em.”

Cho nên, em nhớ nhung, em khổ sở, em khóc thút thít… anh đều có thể nghe được.

“Cúng xin em hãy nghe một ít âm thanh của anh, có được không?” Anh im lặng một hồi, trịnh trọng nói.

Cô tựa vào bên cổ anh, ánh mắt như phủ một lớp cát.

Tách ra được một năm, lại ngắn ngủi như một đường phân cách.

Trước ngày trở về từ Mauritius, mỗi một ngày, dù đã rất trễ, anh cũng tìm đến chỗ cô, dù là nói với cô mấy câu cũng được.

Rất tự nhiên, cô lại liên lạc lại với Phong Hạ và Tưởng Nghi, giữa những

người bạn tốt, sẽ không hỏi lẫn nhau nhiều chuyện như vậy, chỉ cần biết

cô mạnh khỏe, như vậy đã đủ rồi.

Trong lúc liên lạc lại, cô biết tháng sau Phong Hạ sẽ sinh con, trở thành một người mẹ.

Có thể anh cũng đã sớm biết tin này, nên cũng không tiếp tục nói về nó nữa.

Cô thừa nhận cô ích kỷ, cô không có cách nào khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu nữa.

Buổi tối, anh theo thường lệ tới đây ăn tối với cô, ăn xong anh đang rửa bát trong phòng bếp, cô đột nhiên đi đến bên cạnh nói. “Ngày mai Hạ Hạ sẽ

sinh.”

Cô thấy được động tác của anh ngừng lại, sau đó vội vàng nắm chặt cái bát trong bàn tay.

“Chờ đến sau khi bình an sinh xong bảo bảo, anh sẽ sắp xếp thời gian tới đó

một chuyến, xem bảo bảo của hai người họ sẽ đáng yên đến thế nào.” Anh

rất tùy ý cười nói. “Nói không chừng lại đột biến gen, trở nên vô cùng

xấu xí cũng không nhất định.”

“Ừ.” Cô gật đầu, không phản bác.

Hình như anh không thèm để ý, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cô nhìn anh, lúc nói đến chuyện vô cùng sinh động thì nở nụ cười, trong lòng lại

nghiêm túc.



Sau khi Phong Hạ sinh con tự nhiên, cô vốn

nói với anh, xế chiều gặp nhau ở cửa bệnh viện, cô lại đến trước thời

gian, sáng sớm đã đi gặp Phong hạ và bảo bảo.

Phong Hạ thấy cô

thì vô cùng vui vẻ, kêu tư Không Cảnh rót nước cho cô, vừa nói. “Đã lâu

không gặp Vi Vi, có phải cậu lại