
có thể là một loại tình yêu, khi đó em là bạn gái của anh,
anh cảm thấy mình cũng đã cho em đủ cảm giác an toàn, em lại luôn cái
nhau với anh, khiến anh rất đau đầu.” Anh hôn lên trán cô. “Khi đó chúng ta vẫn còn trẻ, cảm thấy phiền thì lập tức muốn né tránh, bây giờ nghĩ
lại, được một người quan tâm như vậy, là một chuyện hạnh phúc biết bao.”
Anh vẫn biết, em quan tâm anh đến cỡ nào.
“Có lẽ lúc đó anh cảm thấy mình là một người hùng, cảm giác cô ấy rất cần
anh, luôn cảm thấy mình nên làm những gì vì cô ấy, lần đó, sau khi anh
kích động thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, thật ra anh đã bắt đầu hối hận, ta nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Cô ấy yêu Tư Không Cảnh, anh
phải dùng cái gì để buộc cô ấy lại cùng với anh đây?”
“Anh từng
cho rằng mình rất thích cô ấy, yêu cô ấy, anh không thích nhìn thấy cô
ấy cau mày, không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng, nhưng anh lại chưa bao
giờ nghĩ, nếu như người ở cùng anh cả đời này là cô ấy, anh có thể sẽ
không thật sự vui vẻ như vậy.”
Nhiều năm như vậy, nhưng anh lại không có một lần, thẳng thắng nói những chuyện này với cô.
Từ câu từng chữ, cũng với lý do, cũng giải thích được rõ ràng như vậy.
Anh nói xong, lúc này dừng lại một chút, đưa tay bật đèn ở đầu giường.
Trước mắt lại lần nữa có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh, là một nụ cười dịu dàng.
“Sao em biết mình là một thế thân?” Anh cười. “Em là bạn gái anh, là người
anh phải dùng rất nhiều tâm tư để theo đuổi, chúng ta từng ở cùng nhau
lâu như vậy, chúng ta quen thuộc tất cả những điều của đối phương, nếu
em không ở trong lòng anh, thì còn ai vào đây?”
“Thật ra thì anh
vẫn nói tư Không cảnh quá kém, phải dùng bảy năm mới đưa được Phong Hạ
về nhà, bây giờ nhìn lại, là anh kém hơn mới đúng.” Anh giữ lấy khuôn
mặt cô. “Cũng sắp đến năm thứ chín rồi, đến sinh nhật của em, anh cũng
khiến em khóc thành như vậy, hơn nữa không có được hạnh phúc, anh thật
là nhu nhược.”
Cô không nhịn được, cười ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.
Anh thấy cô cuối cùng cũng cười rộ lên, đặt cô ngồi xuống giường xong, mình lại ngồi xổm xuống bên cạnh mép giường.
“Trần Vi Vi, anh khiến em chờ anh lâu như vậy, khiến em khổ sở, khiến em thất vọng, đây đều là lỗi của anh, Lâu Dịch anh cả đời này, những thứ khác
sẽ không, nhưng nếu như người khác đối xử tốt với anh, anh sẽ đối xử tốt với người đó hơn gấp vạn lần.”
Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của anh vô cùng chân thật, hình ảnh ngược trong ánh mắt anh, chỉ có cô.
“Hơn nữa, phần tình cảm này, không phải đồng cảm, không phải nghĩa vụ, là
anh cam tâm tình nguyện.” Anh cầm tay cô, dán lên gương mặt mình. “Em có thể đuổi anh đi, có thể bắt anh biến đi, nhưng anh là người mặt dày
nhất, chỉ có em không nghĩ đến, còn anh không có cách nào không quấn
quít em.”
Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng lúc ban đầu ha người gặp nhau.
Khi đó anh trẻ tuổi hơn hiện tại, cả ngày luôn tươi cười, ầm ầm ĩ ĩ, gần như không lúc nào nghỉ ngơi.
Bây giờ anh đã sắp hai chín tuổi rồi, lúc nhảy cũng không thể duy trì lâu
như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng khi anh quay lưng lại với cô, cô còn nhìn
thấy vài sợi tóc bạc trên đầu anh.
Sau này, anh có thể già đi,
không có tính cách như bây giờ, bỏ đi lớp hào quang cũng không còn là
ngôi sao lớn của vạn người hâm mộ.
Nhưng anh vĩnh viên là người cô yêu nhất trong cuộc đời này.
“Kết hôn là chuyện cả đời, không phải chỉ vì kích động, không duy trì bằng
việc động lòng, anh luôn muốn ở cũng một chỗ với em, chăm sóc em, đối xử tốt với em.” Anh nhẹ nói. “Em cho anh một cơ hội, được không?”
“Không quan tâm bao lâu em mới chịu đồng ý anh, nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ
đợi.” Anh nói từng câu từng chữ. “Anh rất cảm ơn em, có thể chờ đợi được anh.”
Chờ đợi là chuyện cực khổ cực nhất, bạn không biết lúc nào người bạn yêu mới quay đầu lại, lúc nào thì mới có thể nhìn thấy bạn.
Nhưng một ngày nào đó, người đó sẽ nghe thấy âm thanh của bạn.
Sau đó người đó sẽ đi đến bên cạnh bạn, nói cho bạn biết, cảm ơn bạn vì đã chờ đợi.
Love Is Waiting. Trước khi Tư Không Dục được sinh ra, ba mẹ cậu Tư Không Cảnh và Phong Hạ, trưởng bối trong nhà họ, tất cả bạn bè, thậm chí hàng vạn người hâm mộ, giới truyền thông,
cũng phỏng đoán về ngoại hình của cậu.
Tất cả mọi người cảm thấy, con trai của hai ngôi sao được hoan nghênh nhất làng giải trí, nhất
định có bộ dạng cực kỳ tốt, một bè trai hay một bé gái vừa tinh nghịch
vừa đáng yêu.
Nhưng sự thật là… bạn nhỏ Tư Không Dục, trong mắt
mẹ cậu, tinh nghịch – sai, đầy đầu là suy nghĩ tinh quái; đáng yêu –
sai, lúc làm chuyện xấu, lại giả làm bộ dạng đáng yêu muốn nhận được sự
đồng tình; bộ dạng cực kỳ tốt – sai, hoán toàn là một thắng nhóc mập
mạp.
Cho nên, một thiên sứ nhỏ đáng yêu… từ… không phải là từ để hình dung bạn nhỏ Tư Không Dục.
Đến Đới Tông Nho, Đan Diệp, Đới Tiểu Bàn và Đới Nhị Bàn cùng nghi ngờ, hỏi
ba ĐỚi Tông Nho. “Ba, tại sao Tiểu Dục còn mập hơn hai người bọn con?”
Thừa kế sắc đẹp của chú Tư Không và dì Phong Hạ, hai người đều có ngũ quan
đẹp như vậy, lại