Snack's 1967
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323850

Bình chọn: 7.00/10/385 lượt.

muốn khóc?” Anh

cong cong môi. “Nhiều năm như vậy, hai người họ cũng không dễ dàng, nếu

không kết hôn, ông trời sẽ khóc đấy.”

“Nếu như vậy, có phải anh

sẽ bỏ qua cho chính mình không?” Đáy mắt cô tràn ngập sương mù, nhìn

anh, hỏi. “Lâu DỊch, qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không biết tình yêu ba người rất không tốt sao?”

Cô hít sâu, giữ lại nước mắt

đang muốn chảy xuống. “Đúng vậy, có thể anh tình nguyện, thích thú, đều

là phụ nữ, Hạ Hạ thật may mắn, có thể có được Tư Không Cảnh, nhưng em

không dễ chịu, từ đầu tới cuối đều không dễ chịu.”

Đúng vậy, cô biết lời nói bây giờ của cô, căn bản không chỉ đang oán trách anh, mà cũng đang oán trách bạn tốt của cô, Phong Hạ.

Nhưng nếu hôm nay cô đã phá giới, vậy thì để cô thổ lộ hết trong một lần đi.

Mưa mịt mờ, lại một trận mưa ùn ùn kéo tới, quết sạch thành phố.

Cô đứng tại chỗ, mặc quần áo vì bị mưa to làm cho ướt đẫm, vẫn như cũ quật cường nhìn anh.

Anh đứng một hồi, đưa tay cởi áo khoác của mình xuống, đặt trên người cô, giọng nói hơi chần chờ. “Vi Vi, anh…”

“Dù là anh nguyện ý cho, người ta cũng không nguyện ý nhận, điều này quyết

định bởi người nhận.” Cô đã không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh. “Em

không có ở trong lòng anh, đây không phải lỗi của anh, nhưng tình cảm

mấy năm qua em đối với anh, tự em không thẹn với lương tâm, đây là em

cam tâm tình nguyện, anh không nhất định phải trả.”

Cơn mưa ngày càng lớn, cả người cô vì dầm mưa mà phát run, đầu cũng đau đến tê liệt.

“Có một câu, em nói sai rồi.”

Hồi lâu sau, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, trong cơn mưa, vẻ mặt anh

trầm tĩnh, mở miệng. “Em đối với anh mà nói, hoàn toàn khác với người

trong lòng anh.”

**

Sau cuộc nói chuyện dưới cơn mưa lần đó, hai người cũng không trực tiếp gặp mặt.

Buổi lưu diễn của Phong hạ kết thúc, cô cũng dần rời khỏi làng giải trí,

sống cuộc sống hai người với tư không cảnh, Tưởng Nghi đóng phim truyền

hình với bạn trai mình.

Mà cô mỗi ngày đều lặng lẽ chú ý đến anh, vừa bận rộn làm công việc của mình.

Nghệ sĩ luôn bận rộn rất nhiều việc, địa vị hôm nay của cô trong làng âm

nhạc, chỉ dưới anh và Phong Hạ, cô không chỉ không ngừng quảng bá các

bài hát mới, còn phải không ngừng tự mình sáng tác bài hát, cả ngày gần

hư không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù bận rộn, đối với cô mà nói, đó có lẽ cũng là chuyện tốt.

Cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến câu nói sau cũng của anh dưới cơn

mưa, rõ ràng cô chỉ hi vọng quá nhiều, cuối cùng cũng thất vọng càng

nhiều.

Sau đó, lúc ở thành phố G quảng bá bài hát mới, lúc rới khỏi có chuyện không may.

Vì cô không nghỉ ngơi tốt, cho nên lúc lên sân khấu biểu diễn, ngay cả bài hát của mình cũng hát sai vài câu, thậm chí còn không theo kịp tiếu tấu bài hát, đối với người luôn yêu cầu cao với chính mình như cô mà nói,

là chuyện không thể nào bỏ qua. Tạp chí bát quái và

truyền thông tất nhiên sẽ không bỏ qua những tin tức này, nhất thời

những tin tức ‘Vivian mờ ảo gặp gỡ đại sự của cuộc đời, trạng thái vô

cùng không tốt’, ‘Nữ ca sĩ luôn nghiêm túc còn có thể nhầm lẫn như thế,

người hâm mộ còn nên hâm mộ ai đây’,… xôn xao trên trang đầu các mặt

báo.

Cô chưa bao giờ có trái tim mong manh khi bắt đầu công việc

này, chỉ cười một tiếng rồi cho qua, nhưng cũng có thể mấy ngày liên

tiếp làm việc quá mệt mỏi, ngày cô chuẩn bị ngồi máy bay trở về thành

phố S, cô sốt cao 39 độ.

Thông báo một tiếng với trợ lý và người

đại diện, sau một ngày hành trình dài, cô uống nước nóng và thuốc hạ

sốt, cuộn chăn nằm ngủ.

Tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối.

Cô bò dậy, một chiếc khăn ướt không biết ai đặt ở đó từ lúc nào trượt xuống khỏi trán cô.

“Tỉnh rồi?” Trong phòng khách sạn, Lâu Dịch lộ ra một cái đầu từ phòng bếp,

cười híp mắt. “Chờ một chút, cháo được chuẩn bị tốt lắm.”

Cô nhìn gương mặt anh một hồi, dụi dụi mắt, hình như không dám tin.

Bên kia, Lâu Dịch nấu cháo xong múc ra ngoài, bưng bát tới bên giường cô ngồi xuống.

“Được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa.” Anh nhìn cô một cái, cười như một tên

trộm. “Buổi chiều anh nhắn tin cho trợ lý của em, để cô ấy giao cho anh

một chìa khóa của phòng em, mới tiến vào.”

Anh dùng thìa múc một

hớp cháo, thổi một hồi, đưa tới bên miệng đút cho cô. “Em vẫn chưa ăn

được cái gì, hiện tại chỉ có húp cháo mới tốt hơn, trước đó anh đã nói

trợ lý của em chuẩn bị một ít gạo.”

Cô ăn một thìa cháo, hạ mắt xuống không nói gì, yên lặng gật đầu.

Anh cho cô ăn cháo xong, lại giúp cô kiểm tra nhiệt độ, vừa rồi uống thuốc hạ sốt đã có hiệu quả, nhiệt độ cũng chỉ còn 38 độ.

“Ngủ một giấc nữa đến sáng mai, hắn sẽ tốt hơn.” Anh thở một hơi, giúp cô điều chỉnh, đắp kín chăn. “Ngủ đi, anh giúp em.”

Anh nói xong, đứng dậy khỏi giường, vạt áo đột nhiên bị cô kéo lại.

“Sao vậy?” Anh xoay người cô lại, nhíu nhíu mày, theo bản năng kiểm tra trán cô. “Rất khó chịu sao?”

“Em muốn uống rượu.” Giọng nói của cô rất thấp, ánh mắt lắng lặng nhìn anh.

Anh ngẩn ra, cẩn thận nhìn cô một hồi, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Anh rót một ít cho cô, lại tự rót cho mình một ít, sau đó đặt gối tựa vào t