
mình “Nếu
như thật có thể trích ra bốn ngày, cậu làm sao ăn nói với công ty đại
diện? Hơn nữa, cậu biết có bao nhiêu phóng viên cùng bọn săn ảnh luôn
ngóng chờ tin tức của cậu không?”
--- ------ ------ ------ ------ -----
Mấy ngày Phong Hạ tới thành phố G, Giản Vũ Doanh ở bên kia cùng cô ở bên
này, một trước một sau cố gắng làm mọi cách mới giữ chuyện này thật kĩ
không để lộ ra
Sharon thật sự bị cặp cợ chồng son này hành hạ đến chết không đền mạng
“Chuyện này không phải lo” Anh mệt mỏi nhíu mày, sửa sang lại trang phục diễn,
chuẩn bị cho cảnh quay cuối “Sau tôi làm bù, công ty sẽ chấp nhận, với
lại lúc kí hợp đồng công ty cũng đã nói, không can thiệp vào cuộc sống
riêng của tôi”
Anh luôn làm việc độc lập, là người lạnh nhạt, một khi nói ra thì sẽ không thay đổi, Sharon biết có nói thêm cũng thể thay đổi, chỉ có thể thở dài giúp anh gọi điện thoại đặt vé máy bay
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi Phong Hạ trở về thành phố S, liền khẩn trương sửa soạn hành lý, cũng thuận tiện thông báo một tiếng cho Giản Vũ Doanh
Còn ba cô chỉ bình thản nói một câu “Ừ, thằng nhóc này dẫn con đi nơi đó, quả thực rất thông minh”
Mẹ cũng hết sức rộng rãi đồng ý, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ
Giản Vũ Doanh so với cô còn vui vẻ hơn, ở trong điện thoại hò hét ầm ĩ,
trước khi cúp máy còn nói thêm bốn chữ “sớm sinh quý tử”
Bởi vì
cô và Tư Không Cảnh đã lên kế hoạch cẩn thận, chia ra bay từ thành phố S đến thành phố G rồi mới cùng đi Florence, vừa thuận tiện, lại không bị
mọi người để ý
Cho nên buổi sáng ngày cô đi Florence là Lâu Dịch đưa cô đến sân bay
Dù sao cũng là người của công chúng, dù hành động có bí mật thế nào đi nữa vẫn có thể bị nhận ra, Lâu Dịch thấy khúc quanh bên kia có ánh đèn
flash liền vỗ vỗ bả vai Phong Hạ, đem hành lý giao cho cô nhỏ giọng nói
“Mình giúp cậu dẫn đám săn ảnh kia, cậu tự vào đi thôi”
“Ừ” Lâu Dịch khá hài hước, luôn được giới truyền thông ưu ái, cô biết cậu ta có thể đối phó được, liền gật đầu
“Chúc cậu bị hưởng dụng vui vẻ” Trước khi xoay người đi, cậu ta nở nụ cười nham hiểm nói một câu ở bên tai cô
Rất nhanh cô lên máy bay, Giản Vũ Doanh đã giúp cô đặt vé khoang hạng nhất, sau khi lên chỗ ngồi không lâu, một tiếp viên hàng không đưa một ly
trà, khăn ướt và chăn bông tới, còn nói cho cô biết thời gian đến đó là
hơn 10 giờ đồng hồ
Trước đó Tư Không Cảnh cũng có gửi tin nhắn
hỏi cô có đi máy bay không? Khi cô chưa kịp trả lời anh lại gửi tiếp một tin nữa “Anh có việc bận chút, chắc sẽ đến sau em, nghỉ ngơi nhé!”
Người kia ngày càng chiếm hữu mạnh mẽ, cô khẽ bĩu môi nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào
Tắt điện thoại cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau máy bay liền khởi hành, trong lòng cô chỉ nghĩ rất nhanh có thể gặp anh, còn có thể cùng anh
chơi thật vui vẻ mà không có bất kì trở ngại gì, liền vô cùng ngoan
ngoãn nghe lời, đắp chăn lên ngủ
Vừa ngủ được một lát, bỗng nhiên cô cảm nhận được chăn trên người bị kéo, rồi cẩn thận dịch vai cô giúp cô tắt đèn trên ghế
“……….Ư?” Cô khẽ mở mắt mơ màng, đến khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì lập tức tỉnh ngủ
“Phì…” Người nào đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô
Phong Hạ dùng sức bấm đùi mình thật mạnh, chỉ sợ bản thân đang nằm mơ
Trước mặt cô là một khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng không hề che hết vẻ hào hoa,
người này không phải Tư Không Cảnh còn có thể là ai?
“Làm sao anh có thể lên máy bay?” Khoang hạng nhất không có nhiều người, tất cả đều
ngủ say, cô nhìn bốn phía rồi mới nhỏ giọng hỏi
“Không yên lòng” anh đơn giản đáp lại ba chữ
Cô ngẩn ra, rất nhanh đáy mắt đều tràn đầy cảm động, liền ngẩng đầu hôn lên bờ môi anh
Không yên lòng cô, cho nên máy bay 10 giờ khởi hành, anh cố gắng trở về thành phố S, lặng lẽ cùng lên chuyến bay cô khởi hành
Anh khẽ cười, nụ hôn sâu hơn
“Lúc nãy sao em không thấy anh?” Một lát sau, cô bò ra khỏi vòng ôm của anh, tò mò hỏi
“Anh lên máy bay cuối cùng, ngồi ở hàng cuối, mà người nào kia lúc đó đã ngủ rồi” Anh thản nhiên nói, điều chỉnh ghế ngồi giúp cô cho thoải mái hơn
“Ngủ tiếp đi, còn ba giờ, rất nhanh sẽ đến nơi”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh quay lại chỗ ngồi, cười thật tươi rồi bình thản nhắm hai mắt
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sau khi đến nơi, khách sạn còn đặc biệt cho xe đến đón, tài xế là một ông
lão người Italya, giúp hai người mang hành lý lên xe, còn dùng tiếng anh giới thiệu cho hai người những địa điểm du lịch
Nói một lúc, ông lão quay lại nhìn hai người rồi nói một cách hài hước hỏi hai người có
phải vợ chồng mới cưới tới đây hưởng tuần trăng mật không?
Phong Hạ đang dựa vào vai Tư Không Cảnh xem phong cảnh trên đường, chỉ nghe anh dùng tiếng anh trả lời
"We’re
go¬ing
to
be
en¬gaged."
Chúng tôi chuẩn bị đính hôn.
Cô nghe tim đập thình thịch, lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, anh cũng nhìn về phía cô, trong đôi mắt hình như có muôn điều muốn nói.
"So
ro¬man¬tic
and
sweet!"
Ông lão huýt sáo bày tỏ sự lãng mạn và ngọt ngào, lại rất thức thời quay đầu, đem không gian tặng cho bọn họ