Ring ring
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324362

Bình chọn: 7.5.00/10/436 lượt.

chính là ba lời thề ước.

Huống hồ, hôm qua, lúc ở Florence, cô đã nói ba từ này với anh, dù sao sáu

năm trước anh đã từng nói qua, trở lại Florence, thân phận của cô là vợ

sắp cưới của anh.

Ý nghĩ của anh, xem ra vĩnh viễn cô đều không đoán ra…

Cô có chút giống như đưa đám, mím môi muốn nói gì đó, đột nhiên, điện thoại ở tủ đầu giường vang lên.

Anh tự tay lấy di động đưa cho cô, cô cúi đầu nhìn tên hiển thị, nhìn anh nói. “Là ba em.”

Vẻ mặt của anh lập tức trở nên hết sức quỷ dị.

Cô thú vị thưởng thức vẻ mặt anh. “Hiện tại em mới phát hiện ra, thỉa quan hệ của anh và ba em, là yêu nhau lắm căn nhau đau đó,…”

Trong nháy mắt, vẻ mặt anh trở nên quỷ dị hơn.

Cô cười híp mắt nhận điện thoại, còn cố ý mở loa.

“Hạ Hạ.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Phong Trác Luân. “Hai ngày này con chơi thế nào?”

Cô ho nhẹ, trả lời. “Vô cùng tốt, bây giờ bọn con đang ở Mĩ.”

Bởi vì vừa khóc nên giọng nói của cô hơi khàn, lỗ tai Phong Trác Luân quả

nhiên vô cùng nhạy bén, cách điện thoại cũng có thể nghe ra, lập tức

hỏi. “Con khóc hả?”

Cô giương mắt nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Tư Không Cảnh, dừng cười, trả lời chắc chắn. “Vâng.”

Tên nhóc khốn khiếp đó, có cần ba sử dụng thủ đoạn Phó Chính làm với con rể áp dụng lên nó không?” Phong Trác Luân đề cao âm điệu. “Đưa di động

cho nó!”

Cô lập tức đặt điện thoại di động vào tay Tư Không Cảnh, lăn lên giường, che chăn cười.

Nếu như anh và ba cô có thể ‘hiểu nhau mà không cần nói’ như vậy, nhất định cô phải báo có lỗi vừa rồi của anh.

Tư Không Cảnh bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cười đến phát run của cô trong chăn, đặt điện thoại di động lên tai. “Bác trai.”

“Bác trai cái đầu cậu!” Phong Trác Luân không chút nhẹ nhàng. “Vào tuần

trăng mật, cậu lại dám làm con bé khóc? Cậu làm ăn như vậy, còn không

bằng một nửa trí thông minh của tôi? Ngu ngốc!”

Tư Không Cảnh cụp mắt, bình tĩnh tiếp lời. “Vâng, cảm ơn bác trai đã dạy bảo!”

Đường đường là Thiên Vương lại bị ba vợ tương lại chỉ vào mũi mắng ngu ngốc,

vẻ mặt lại còn ôn hòa nhận lời dạy bảo, Phong Hạ ở một bên nghe được,

cười đến mức cả người cũng không đứng thẳng nổi.

“Dạy dỗ cái gì?

Florence, nước Mĩ,… chỗ nào cậu cũng không hành động được gì? Nhớ năm

đó, vào ngày hẹn hò đầu tiên của tôi và mẹ vợ cậu, ba vợ cậu đãchuẩn bị

một bữa tối lãng mạn không ai so sánh được trên chiếc du thuyền trống

không, không chỉ khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, còn với mẹ vợ

cậu…”

“Phong Trác Luân!” Đầu kìa điện thoại di động lập tức truyền đến âm thanh tức giận của Dung Tư Hàm. “Ông đang nói bậy bạ gì đó!”

Phong Trác Luân lập tức đè nén tiếng rên đau khổ, quả nhiên là bị ngược đãi thân thể.

“Tôi vừa mời nói… cái gì?” Phong Trác Luân bị vợ ngược xong, mới phát hiện

lời nói vừa rồi của mình không đúng lắm, sâu kín chất vấn Tư Không Cảnh.

“Bác nói” Trên mặt Tư Không Cảnh là tia cười không thể nhận ra. “”Thân là ba vợ tôi đây không những khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, mở cờ trong bụng.”

Phong Trác Luân đều dùng hết sức lực kêu đánh giết anh, nhưng nhất thời sơ

suất, trong lúc nói chuyện với nhau thừa nhận thân phận của anh.

Đây cũng không thể trách anh, thừa thắng xông lên thôi.

“Ba vợ, xin hỏi, người còn lời dạy bảo nào khác nữa, để con rể có thể khiến con gái người vui vẻ như mở cờ trong bụng không?” Anh nói rõ ràng từng

câu từng chữ.

Lúc này, từ trong chăn, Phong Hạ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt phức tạp nhìn anh, lắc đầu.

Cô vốn cho rằng hệ ngôn ngữ ‘đùa bỡn’ công kích của ba mình đã đạt đến đỉnh cao.

Lại không nghĩ đến, người đàn ông này là nhân tài ẩn mình, tiềm tàng, là tàng lòng ngọa hổ điển hình…

Phong Trác Luân bị con rể tương lai bắt lấy cơ hội, nhất thời tức giận không nói được lời nào.

“Ba vợ.” Tư Không Cảnh tiếp tục nói. “Con cảm thấy có một việc rất phù hợp với lời dạy bảo của người, nhưng cần người trợ giúp.”

“Có thể…” Giọng nói của Phong Trác Luân đột nhiên thay đổi. “Vậy thì cầu xin tôi đi!”

Sau khi Tư Không Cảnh nghe xong, mí mắt khẽ nhảy lên, nhưng ai biết thế cục đột nhiên xoay chuyển như vậy, Phong Trác Luân luôn kiêu ngạo đã bị năm chữ này kết thúc, ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn.

“Tiểu

Cảnh, con có việc gì cần chúng ta giúp sao?” Trong tiếng kêu rên của

Phong Trác Luân, Dung Tư Hàm quả quyết thay thế ông chồng làm hư việc

còn nhiều hơn thành công của mình.

“Bác gái, là như vậy.” Trong

lòng anh thở dài, lịch sự trả lời. “Tuần sau, con và Hạ Hạ sẽ về nước,

xin hỏi, bác trai và bác gái có thể về trước một chút không? Bởi vì con

muốn cho hai người và ba mẹ con, cùng với con và Hạ Hạ, hai nhà cùng ăn

với nhau một bữa cơm.”

“Thời gian và địa điểm con đã sắp xếp tốt, bác gái có thể yên tâm.”

“Được.” Dung Tư Hàm quả quyết đồng ý. “Bác sẽ mua vé máy bay.”

Chỉ trong nửa phút đã quyết định xong một chuyện lớn, Phong Hạ ở một bên

nhìn toàn bộ quá trình, không nhịn được cảm thán trong lòng.

Thứ nhất, trước mẹ cô, ba cô vẫn yếu ớt như ngày nào…

Thứ hai, huyết mạch tương liên, trước quyết định của Tư Không Cảnh, cô cũng không có lực đáp trả…

Thứ ba, cậu con rể này và mẹ vợ, quả nhiên tồn