
mắt mở lớn. “Vâng, em muốn đi xem một chút, có phải giống như anh Ấn Thích nói, rất gần phố ăn chơi?”
Tư Không Cảnh thuộc phái hành động, sáng sớm ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại, anh đã chuẩn xong vé máy bay và xe đưa đón.
Hai người thảnh thơi ngồi trên ghế nhà hàng ăn cơm, đi đến sân bay.
Vì đêm hôm qua, cô bị anh chơi đùa quá nhiều, vừa lên máy bay đã lăn ra ngủ, vừa tỉnh lại, cũng đã gần đến Los Angeles rồi.
Ở nước ngoài, hai người chỉ là người bình thường, tất cả đều có thể tùy
ý, có nhưng ngày nghỉ nhàn nhã, không có bất kỳ gánh nặng nào, lấy hành
lý, cô kéo tay anh, hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài.
Mời ra khỏi cửa, từ xa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính
đen vẫy tay với hai người, trong lúc đó còn gọi tên của Tư Không Cảnh.
“Anh ấy là…?” Cô ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi anh.
“Chí là bạn anh ở Mĩ.” Anh nhíu mày. “Niếp Lâm.”
Bên kia, Niếp Lâm thấy hai người đi đến, tháo kính mắt xuống, xoay tay,
cười híp mắt nghênh đón, dùng sức vỗ vào bả vai Tư Không Cảnh. “Tư
Không, cuối cùng cậu cũng nhớ tới người bạn tốt này của cậu rồi! Mình ở
Mĩ lẻ loi hiu quạnh, chờ cậu trở lại nhìn mình một cái, tấm lòng thật
chua xót!”
“Ai ya, vị này là… chị dâu!” Niếp Lâm hết đùa giỡn Tư
Không Cảnh, lại nghiêng đầu nhìn cô. “Quả nhiên là người mà Tư Không
thương nhớ, đẹp như tiên nữ!”
Tư Không Cảnh bị hình dung của Niếp Lâm làm cho cứng đờ, cúi đầu nhìn cô nói. “Là tên động kinh, em đừng để ý.”
Cô vừa nghe phong cách nói chuyện của Niếp Lâm, cảm thấy có một cảm giác
đặc biệt quen thuộc, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói. “Em biết anh ấy
giống ai rồi.”
“Hả?”
“Hả?”
Tư Không Cảnh nhíu mày còn Niếp Lâm thì hết sức kinh ngạc.
“Tư Không, anh còn nhớ lần chúng ta chạy về thành phố S gặp ba em, người
đàn ông trung niên gọi điện thoại cho chúng ta, sau đó vẫn còn ở trong
phòng bệnh?” Cô cười híp mắt nhìn Tư Không Cảnh. “Bạn của ba em, chú
Đường Thốc.”
“Ừ.” Tư Không Cảnh như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhìn về Niếp Lâm. “Đúng là rất giống.”
“Giống ai?”Niếp Lâm õng ẹo làm dáng. “Có phải giống ngôi sao quốc tế nào không?”
Phong Hạ lắc đầu, thành khẩn nhìn anh. “Mặc dù nói nói xấu trưởng bối là không tốt, nhưng mà, hai người rất giống nhau.”
Niếp Lâm che tim, khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn đôi tình nhân trước mắt. “Thì ra bệnh xấu bụng này, cũng sẽ lây!”
Trên mặt Tư Không Cảnh dẩn hiện lên nụ cười thản nhiên, anh vừa nắm tay cô
đi về phía trước, vừa bình tĩnh phân phó bức tượng điêu khắc đứng sau
lưng. “Bà xã của tôi, từ tiểu học đã rất thông minh, nhất định hơn cậu…
nhanh đi lái xe đi.”
…
Cả đường, Niếp Lâm vẫn lải nhải,
trước lái xe đưa hai người đến siêu thị, mua những đồ dùng cần thiết,
sau đó thì đi thẳng đến căn hộ của Tư Không Cảnh.
Vào nhà, anh mới phát hiện hình như luôn có người đến dọn dẹp, cả căn phòng rất sạch sẽ, vẫn giữ nguyên như khi anh rời đi.
“Biết lần tới cậu sẽ đưa chị dâu đến, mình đã tìm người mỗi chủ nhật lại đến
đây dọn vệ sinh.” Niếp Lâm chống nanh, vô cùng tự hào đứng trong phòng.
“Mau cảm ơn mình đi!”
Tư Không Cảnh coi như không thấy anh, đi
vào phòng bếp rót một cốc nước cho Phong Hạ, khẽ nói với cô. “Có đói
bụng không? Anh đi chuẩn bị cơm tối.”
“Có muốn em giúp anh một tay không?” Cô cầm cốc nước, cười nhìn anh.
Anh giương môi một chút, nhanh chóng cúi đầu hôn lên mắt cô. “Không cần, hiện tại tiết kiệm sức lực.”
Lời nói chứa đầy hàm ý, cô nghe mà mặt đỏ lên, bên kia Niếp Lâm nhìn hai
người nói lời tình cảm, khoa trương che mắt nói. “Cấm trẻ nhỏ! Dạy hư
trẻ con rồi!”
“Không muốn bị mình đuổi ra ngoài thì yên lặng đi.” Trước khi đi vào phòng bếp, Tư Không Cảnh nhỏ giọng cảnh cáo.
Anh đi vào phòng bếp nấu cơm, trong phòng khách, Phọng Hạ lập tức mở hành lý ra, sửa soạn lại.
Cô vừa sửa soạn lại, Niếp Lâm đi theo bên cạnh cô, nói không ngừng, kể cho cô chuyện Tư Không Cảnh lúc ở Mĩ.
“Cách nơi này một quảng trường, chính là khu vui chơi.” Niếp lâm chống tay
lên tủ tường. “Chẳng qua, anh cam đoan với em, Tư Không chưa bao giờ đến đó, con gái Tây trong lớp, trong trường theo đuổi cậu ấy rất nhiều, cậu ấy lại không có chút hứng thú, tuyệt đối trong sạch, từ trên xuống
dưới, anh thề, năm năm nay cậu ấy sống như một hòa thượng.”
Cô nghe đến câu cuối cùng, không khỏi bị sặc, bất đắc dĩ nhìn Niếp Lâm.
“Đây là sự thật! Chẳng phải nín nhịn như vậy là không tốt sao!” Vẻ mặt Niếp
Lâm rất nghiêm chỉnh. “Chẳng qua anh chưa bao giờ tưởng tượng được, Tư
Không Cảnh đã trải qua một khóa cấm dục lại có thể làm việc này…”
Cô thật sự không có tinh lực để nói về đề tài cấm này với Niếp Lâm, sửa
soạn lại quần áo, cô suy nghĩ một lát mới nói. “Anh có thể nói rõ về
việc năm năm nay của anh ấy một chút không? Em chỉ biết anh ấy học ngành đạo diễn, hình như còn thêm kinh doanh?”
Cô vừa nói xong, Niếp lâm lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói. “Đây mới thật sự là một đề tài nghiêm túc.”
Cô vừa nghe xong, trong lòng càng tò mò hơn, lập tức ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng chờ anh nói.
“Anh biết em nhất định rất nghi ngờ, cuối cùng là vì cái gì mà cậu ấy lại
r