
nói.
Mặt cô lặng lẽ đỏ, một lúc sau, cô ngẩng đầulên nhìn anh. “Thật ra thì em
vẫn quên hỏi anh, ngày đó, anh và anh trai em đến nhà em, rốt cuộc là
nói chuyện gì?”
Còn nữa, hôm qua, trong thư phòng, ba em đã nói gì với anh?” Cô nghiêm túc nhìn anh.
Cô thật tò mò, tại sao ba và anh trai lại cầm gậy đánh uyên ương giống nhau, anh lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy?..
Anh nghe cô nói cong, cười nói với cô. “Không nói cho em biết.”
Cô không vui, phồng má. “Không nói cho em… em cũng không đi Florence với anh…”
Anh đưa tay ngắt mũi cô. “Vậy sau khi đến Florence sẽ nói cho em biết, tạm thời giữ lại.”
Cô bĩu môi, lại chui vào ngực anh lần nữa.
“Tư Không.” Một lát sau, giọng nói của cô rõ ràng truyền vào tai anh. “Em
sẽ cố gắng khiến ba mẹ anh đồng ý chuyện giữa em và anh.”
Ánh mắt anh mềm mại nhìn mái tóc cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng. “Được.”
…
Sáu năm sau, Firenze.
Đường phố, những ngôi nhà, hoa tươi,… mỗi một thứ, đều quen thuộc như vậy, hình như chưa bao giờ thay đổi.
Bởi vì máy bay đến trễ một chút, cho nên khi hai người đến Florence đã gần
tối, hai người cất hành lý đi ăn cơm tôi, lập tức về khách sạn nghỉ
ngơi.
Trở về phòng, Phong Hạ đi tắm trước, sau đó thoải mái nằm lý trên giường, nhàm chán xem chương trình trên tivi.
Xem tới xem lui, tất cả các chương trình đều là tiếng Ý, chỉ có duy nhất
một kênh sử dụng tiếng Anh, cô không cảm thấy không chút hứng thú.
Chuyển một hồi, trên màn hình đột nhiên hiện lên một chương trình, cô kỳ quái
xem chương trình đó một hồi, gương mặt đột nhiên đỏ lên.
Chột dạ liếc nhìn cửa phòng tắm, ừm, vẫn còn tiếng nước chảy, Tư Không Cảnh vẫn còn đang tắm.
Cô bối rồi trong chốc lát, cầm hộp điệp khiển giảm âm lượng, nhận khóa.
Tiếp theo, trên màn hình hiện lên nội dung sinh động, không khác với dự đoán của cô lắm, nhưng hình như hơi rung động hơn dự đoán của cô một chút.
Cô chưa từng xem qua trình tương tự như vậy, cho nên xem hết sức chăm chú, nội tâm lại lặng lẽ cảm thán.
Càng xem càng thấy nóng mặt, cô không nhịn được, vừa định tắt tivi, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai.
“Cần anh phiên dịch cho em một chút không?” Không biết từ lúc nào, Tư Không
Cảnh đã đến cạnh giường, toàn thân anh chỉ bọc một cái khăn, trên tóc
còn nhỏ nước.
Cả người cô cứng đỡ, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn
khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và gò má mê hoặc của anh, xuống cơ ngực trần
truồng và cơ bụng, từ từ nuốt nước miếng.
Cô không phát hiện ra, năm năm này, dáng người của anh còn cường tráng hơn trước đây,
Cô có thể cảm thấy giường dần dần lún xuống, anh đã tréo lên giường. “Tất
cả họ đều nói tiếng Ý, có muốn anh dịch sang tiếng Trung cho không?”
Hai người trên tivi không nói chuyện, được không…
Mà có nói, cũng chỉ là từ tượng thanh, được không…
Cô cảm thấy mình như con cá đang năm trên bàn chờ bị làm thịt, gương mặt thiêu đốt, đâu dám nhìn màn hình tivi.
Lúc này, anh lật cô lại, hai tay vuốt ve bờ má cô, cúi đầu nhìn cô.
Vì tư thế như vậy, nước trên tóc anh chầm chậm chảy xuống gương mặt cô.
“Quả nhiên, hành động của anh quá chậm, Hạ Hạ mới xem ‘phim tình yêu’… đúng
không?” Anh nhẹ nói, nhếch miệng cười. “Xem xong, em có cảm tưởng gì?”
“Không có… Không có…” Cô cố gắng nặn ra mấy chữ.
Tư Không Cảnh ngẩng đầu nhìn tivi, nụ cười trên mặt còn thêm vài phần thâm ý.
Không đợi cô nói gì, anh đã bế cả người cô lên, đi sang một bên.
Trong phòng có một mặt tường, hoàn toàn dùng bằng từng miếng kính men sứ, anh ôm cô đi về phía mặt tường này, vừa hôn cô vừa cởi áo ngủ của cô.
“Hình như cho tới bây giờ, chúng ta còn chưa thử tư thế đứng… hửm?” Anh nhanh chóng ném quần lót của cô sang một bên, nâng hai mông của cô, để cô dựa lưng vào tường, ngồi lên đầu gối của chính mình. “Vậy bây giờ chúng ta
cũng thử nội dung em vừa xem…”
Bên tai, từ tivi thỉnh thoảng lại
truyền đến những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập, cô dựa lưng
vào bức tường lạnh lẽo, đáng thường nhìn anh cầu xin tha thứ. “Lạnh…”
“Lát nữa sẽ không lạnh.” Anh thản nhiên nói, ngậm vành tai của cô, một tay khác dò xuống khe mông.
Cô chưa bao giờ là đối thủ của anh, huống chi lần trước khi ở nhà anh, cô
còn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đây chính là lần đầu sau năm năm hai người gặp lại.
Ngón tay anh nhanh chóng dò vào hai chân cô,
ngón trỏ mập mờ vẽ một vòng tròn tại nơi đó, cô không nhịn được thở hổn
hển, đôi tay nắm chặt phần lưng anh.
“Ưm…” Nhân lúc cô còn đang luống cuống, anh đã trực tiếp đi vào, bắt chước động tác trên tivi, lúc lên lúc xuống.
Cô đã nhanh chóng ẩm ướt, tròng mắt mờ mịt, thở hổn hển, đáng thương nhìn anh.
“Không đủ?” Anh nhẹ giọng cười, lại cho vào một ngón tay. “Lại thêm một chút, có được không?”
Tiến trình trên tivi hình như đã đến lúc cao trào, âm thanh tiếng rên của
người phụ nữ rất lớn, tốc độ rút ra đưa vào của tay anh cũng theo đó mà
tăng nhanh, cô thật sự không nhịn được, nhanh chóng bị ngón tay anh đưa
đến điểm cao nhất.
Anh rút ra ngón tay trần ngập chất lỏng, nhẹ gõ lên môi cô, sau đó giật khăn tắm của mình ra.
“Có muốn nhiều hơn