
chị không rõ ràng sao? Hơn nữa anh ta đi lâu như vậy.”
“Trở về không cần gấp gáp, nhưng anh ta lại muốn tới show diễn của Hạ Hạ? Muốn thị uy với cô ấy sao? Hay muốn cười nhạo cô ấy?”
Hai giọng nữ tranh cãi, tay Phong Hạ đang cầm nắm đấm cửa từ từ hạ xuống, khép của lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, hai người sau tấm bình phong cũng ngừng nói
chuyện, đi ra khỏi đó, thấy là cô, Tưởng Nghi đi trước một bước, đắn đo
mấy giây, gọi cô. “Hạ Hạ.”
“Ừ.” Cô ngồi xuống trước gương trang điểm, cười cười với Tưởng Nghi. “Mình mệt muốn chết rồi.”
Vẻ mặt cô vẫn như thường, trừ việc trên khuôn mặt mang chút mệt mỏi, dường như không có bất kỳ tâm tình gì khác, Tưởng Nghi và Sharon liếc mắt
nhìn nhau, Sharon bước lên trước, có chút áy náy nhìn cô nói. “Hạ Hạ,
xin lỗi, khách quý tới mà không nói trước với em một tiếng… may mà em
ứng biến nhanh.”
“Không sao?” Cô đưa tay lấy đồ trang sức xuống,
khoát tay. “Show diễn vô cùng tốt, hơn nữa đoán chừng ngày mai, tất cả
trang đầu các tờ báo giải trí sẽ là show diễn này của em.”
“Đây không phải rất tốt sao?” CÔ xoay người, nhìn hai người họ. “Cũng không phải chuyện gì xấu.”
Tưởng Nghi nhìn hành động và cách nói chuyện lạnh nhạt của cô, cắn răng, cô muốn nói gì đó nhưng sau đó lại thôi.
“Cạch cạch.”
Lúc này cửa chính đột nhiên mở ra, Phong hạ quay đầu lại nhìn, liền nhìn
thấy Lâu Dịch một tay tháo mũ xuống, một tay cầm đóa hoa hồng to, dựa
lưng vào cửa, cười hì hì nhìn cô. “Tiểu Thư, có người tặng cô một bó hoa hồng, mau tới ký nhận.”
Cô vừa nhìn thấy bộ dạng như tên lưu
manh của Lâu Dịch liền không nhịn được cười, đứng dậy từ trên ghế, đi
tới nhận lấy hoa của anh. “Cảm ơn.”
“Ai, diễn xuất của mình có
phải rất tốt không?” Lâu Dịch vẫy tay chào Tưởng Nghi và Sharon, rồi đưa tay vuốt tóc cô. “Mình vừa mới lái xe tới hội trường, chỉ nghe thấy
hoan hô đinh tai nhức óc ở bên trong…”
“Rất thành công.” Cô đặt
bó hoa hồng lên sô pha. “Chờ mình thay quần áo rồi sẽ đi ăn cơm với cậu… Còn nữa, cậu Hongkong lúc nào vậy?”
Lâu Dịch nghênh ngang ngồi
trên ghế sô pha, thở một hơi dài. “Tưởng Nghi tới quay TVB, cậu lại mở
show diễn, hai người tới Hongkong rồi, tất nhiên mình cũng tới,… ai,
Tưởng Nghi nét mắt này của cậu là sao vậy?”
Thừa lúc Phong Hạ vào phòng thay quần áo, Tưởng Nghi đi lại ngồi cạnh Lâu Dịch, nhỏ giọng nói. “Anh ta đã trở về.”
“Hả?” Lâu Dịch nhất thời không kịp phản ứng. “Ai?”
“Tư Không Cảnh.” Tưởng Nghi khẽ thở dài. “Anh ta và Hạ Hạ có hợp xướng một bài hát trong show diễn.”
Lâu Dịch nghe được, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt khẽ lóe lên mấy giây, không nói gì.
“Tôi có việc, đi trước.” Sharon cũng hết sức thức thời, lúc này tạm biệt bọn họ, lập tức rời đi.
Chờ bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Tưởng Nghi nói. “Trước khi cậu
tới đây, mình và Sharon cãi nhau một trận, chị ấy và Mục Hi, còn có
những người khác, đều lừa Hạ Hạ, để Tư Không Cảnh xuất hiện trong show
diễn của Hạ Hạ, mình nhìn từ hậu trường, tình huống này, đúng là mất
khống chế rồi.”
“Vừa đi năm năm.” Hồi lâu sau, rốt cuộc Lâu Dịch
cũng mở miệng, trong giọng nói mang vài phần trêu chọc. “Đây là anh ta
tuyên bố mình trở về, muốn cướp bát cơm của mình sao?”
“Mình cảm
thấy, bất kể là bát cơm nào của cậu, anh ta cũng có thể dễ dàng cướp
đi.” Tưởng Nghi bật cười. “… Thật ra thì mình cũng không ghét anh ta tới vậy, chỉ là không thích kiểu muốn tới là tới, muốn đi là đi của anh
ta.”
“Tin mình đi.” Lâu Dịch đưa hai tay ra sau gáy,trên gương
mặt bị thời gian khiến cho trưởng thành hiện lên một nụ cười. “Cậu không ghét anh ta bằng mình đâu.”
**
Chợ đêm Hongkong, nhộn
nhịp hơn ban ngày, gần tới rạng sáng, ba người tìm được một quán ăn vắng vẻ, lại không thích vào nhà hàng cao cấp ăn khuya.
Ăn tới đầy
bụng, vì hôm sau Tưởng Nghi còn phải quay phim, lập tức trở về studio,
khách sạn của Lâu Dịch và Phong Hạ rất gần, hai người liền đi bộ trở về
cùng nhau.
“Vừa nãy cậu không ăn nhiều lắm.” Hai người đi chậm rãi, anh hỏi cô.
Vẻ mặt cô lơ đễnh, tinh thần có chút không tập trung, một lát sau mới trả
lời. “Không có, chỉ là trước khi ăn cảm thấy đói, đến lúc bắt đầu ăn đã
không có khẩu vị rồi.”
“Có lẽ là do quá mệt.” Cô đưa cánh tay
ra,làm bộ dí dỏm. “Hiện tại, show diễn của mình đã kết thúc, mình muốn
nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, nếu không đúng là đang liều mạng rồi…”
Lâu Dịch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô, im lặng một hồi, đột nhiên nói. “Anh ta đã trở về, cậu cảm thấy thế nào?”
“Anh ta đi năm năm, hôm nay trở lại, lúc đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy
thế nào?” Giọng anh mang chút nhẫn nhịn, có gắng buông lỏng.
Cô
trả lời rất nhanh, giọng điệu cũng không thay đổi. “Không nghĩ gì cả…
Chỉ là cảm thấy anh ấy hình như cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng lại
cảm giác có chút xa lạ.”
“Hơn nữa còn cảm thấy, tầm ảnh hưởng của anh ấy, thì ra dù trải qua hơn mười năm, hai mươi năm,… cũng có thể lớn như vậy, anh ấy vừa xuất hiện, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có
anh ấy.” Cô bình tĩnh cười cười.
Lâu Dịch đi bên cạnh cô, một mực quan sát nét mặt cô.
Dáng vẻ cô giốn