
ránh…Để lòng không phải cảm thấy quá đau.
-Ngày mai anh tới gặp ba…Ngày mốt, anh đưa em về Trùng Khánh nhé, Ninh Ninh?
Thời thơ ấu của An Ninh….Bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong một ngôi nhà.
Giờ cô đang đứng trước nó. Vậy mà An Ninh cứ ngần ngại, mãi không dám vào:
-Sao vậy em?
-Em…
-Nhà của em mà…Dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được. Vào đi em.
Nắm tay cô, Hà Phương Đông cùng An Ninh bước vào nhà.
Trong phòng khách, có khá nhiều người đang đợi họ.Một ông cụ tóc trắng như cước, một người đàn
ông trung niên dáng vẻ nhợt nhạt. Nhìn kỹ, An Ninh quả là thừa hưởng đôi mắt từ người đó. Một đôi mắt đen, trầm tư, chịu đựng, không thấy niềm
vui.
Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, gương mặt như thiên sứ, làn da trắng mịn, môi đỏ hồng đang ngồi trên xe lăn.
Không có vòng tay nào chờ đón An Ninh cả. Những ánh mắt đều là lạnh nhạt. Kể cả người đàn ông đó. Người mà An Ninh trong mơ cũng mong ông ấy dang rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Dù chỉ một lần thôi.
-Cậu là người đã gọi điện…Hà Phương Đông?
-Cháu chào ông…
Ông Trình quan sát chàng
trai trước mặt. Ánh mắt, thần thái đều tỏ ra rất tự tin.Đôi tay quàng
ngang người An Ninh như che chở, trấn an cô.
Ông trầm giọng:
-Về rồi thì ngồi đi…Mọi người cũng đợi lâu rồi…
….Câu chuyện không hẳn là vui vẻ nhưng cũng không tẻ nhạt lắm. Hà Phương Đông luôn giữ trạng thái thản nhiên, lễ độ. Tay anh đôi khi sẽ nắm lấy những ngón tay nhỏ bé của An Ninh như muốn trấn an cô.
-Cậu là con trai của chủ tịch Văn thị?
-Cháu là con trai lớn. Ba mẹ cháu ly dị khi cháu mới 6 tuổi, sau đó cháu sang Mỹ cùng với mẹ cháu.
-Cậu và An Ninh đã đăng ký kết hôn?
-Vâng ạ…
-Đăng ký kết hôn với một cô gái không rõ lai lịch…Hay là con bé nói cho cậu biết, nó là cháu gái của tôi?
Hà Phương Đông nhìn ông lão. Khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười.
-Cháu biết An Ninh là
cháu gái của ông khi về đây làm thủ tục xin cấp lại bằng tốt nghiệp cho
cô ấy. Cháu cũng được biết thêm là…An Ninh từ nhỏ đã không mấy khi được
tiếp xúc với bên ngoài…
-Ý cậu là…chúng tôi giam lỏng nó sao?
-Cháu không quan tâm An
Ninh trước đây thế nào! Cháu chỉ biết…Giờ chúng cháu đã kết hôn…cháu
không thể không đến chào và xin phép gia đình cô ấy được.
-Nó…nó là Hồ ly tinh…Đồ hồ ly tinh độc ác! Nó không xứng, không xứng là con cháu nhà này…
Cô gái xinh đẹp bỗng dưng hướng ánh mắt oán hận nhìn An Ninh. Giọng cô ta run rẩy, dường như không còn có thể nhịn nữa rồi.
2 năm…Thời gian không làm cho An Ninh trở nên tàn úa…Hôm nay cô còn trở về bên một người đàn ông
lịch lãm…Những lời nói che chở yêu thương, thực sự làm cô ta kích động
không ngừng.
Nỗi hận dâng tràn cùng với sự ganh tỵ bùng cháy. Sao mọi thứ tốt đẹp nhất lại thuộc về con bé đó? Tại sao?
Những lời kết tội khiến
An Ninh run rẩy…Cô không đủ can đảm nhớ lại thời điểm 2 năm trước, cũng
trong căn phòng khách này, những gương mặt, những ánh mắt oán ghét đã
hướng về cô:
-Hồ li tinh cũng có di truyền đấy. Mẹ nó là hồ li tinh, nó làm sao là thỏ non được. Dòng máu đó chảy sẵn trong mình mà.
-Không được xúc phạm tới mẹ tôi…Mẹ tôi không phải là hồ li tinh…Không phải...
An Ninh đã hét lên…đã lao tới người đàn bà thốt lên câu đó…Sự giận dữ khiến cô mạnh mẽ lạ thường. Khác hẳn vẻ cam chịu thường ngày…Cô giáng vào bà ta một cái tát.
Sau đó là những cái tát khác trút xuống khuôn mặt An Ninh.
-Đồ hỗn láo…Cô nó mà nó cũng dám đánh…Thật là mất mặt mà…
-Tôi coi như không có đứa con như cô…Đi đi!
Lòng An Ninh đã tan nát
bởi những lời nói đó. Họ là những người thân yêu nhất của cô trên cõi
đời này. Là ba…Là ông nội. Nhưng không ai tin An Ninh là vô tội. Không
ai tin cô suýt bị gã đàn ông đó cưỡng bức…Không ai tin cô yêu Triển Văn
xuất phát tự trái tim mình. Không ai tin cả:
-Sao chị lại quyến rũ Triển Văn chứ? Chị muốn trả thù tôi…chị muốn tôi chết phải không? Triển Văn mê mệt chị…Đồ hồ ly tinh!
Không có…
Không có thật mà….An Ninh không chủ động quyến rũ ai cả. Cô không phải là hồ li chỉ biết hại người…Không phải….Không phải mà….
Phương Đông nắm chặt tay vợ hơn, trấn an cô khỏi phút giây xúc động:
-Trình tiểu thư…cô sai
rồi…Hồ li tinh cũng có nhiều dạng…Có hồ li hại người, cũng có hồ li
thanh khiết hơn cả con người. Có những kẻ lòng dạ như rắn rết, hồ li
cũng không bằng.
Trình Tâm Ninh như bị chấn động.
Cô ta biết Hà Phương Đông đang nói tới ai:
-Anh…
-Tôi nghĩ chuyện ai là hồ li tinh, ai là rắn độc mọi người ở đâu đều biết cả rồi…Tôi đưa An Ninh
về là để thưa chuyện với gia đình. Cô cũng đã quá tuổi trưởng thành,
thiết nghĩ sỉ nhục, vu khống người khác đã là một tội danh…Mong tiểu thư đừng để phạm thêm lần nữa….Nếu không thì….
Lời của Hà Phương Đông như dao bén, cắt vào lòng ông Trình một vết thương đau.
Đứa con gái đó…An Ninh là kết quả của thủ đoạn và tính toán. Một đứa con gái nghèo không có liêm
sỉ mộng ước làm thiếu phu nhân của Hào môn đã bày ra…Trong oán hận,
trong đau đớn tột cùng, đứa con dâu ngoan hiền mang thai 8 tháng của ông đã quẫn trí lao ra đường. Bào thai sinh non, từ đó thân thể Tâm Ninh
luôn phải sống trong su