
ể quá vội vàng.
Chính là hy vọng đèn xanh, đừng hiện lên quá chậm.
Hai mươi phút sau, khi xe quẹo vào đường lớn trước công ty, Miên Miên
nhìn ngã tư đường quen thuộc ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh sợ, nhớ tới
một chuyện rất trọng yếu.
A, cô lại có thể quên……
Cô
trộm ngắm người đàn ông bên cạnh, cắn cánh môi, vài lần muốn nói lại
thôi. Ô ô, nên mở miệng như thế nào? Dường như biểu đạt thế nào cũng
không thỏa đáng, làm người thật khó.
Khi xe dừng lại ở bãi đỗ,
cuối cùng cũng không chịu đựng được sự trầm mặc, trong lòng quýnh lên,
tay nhỏ bé trắng nõn không cần nghĩ ngợi liền phủ lên bàn tay to của
anh, cô nhìn mặt anh, ấp a ấp úng nói: “Hỏa Nhạ, việc kia……”
“Hử?” Anh không chút để ý đáp lời, chuyển sang vuốt ve mu bàn tay cô,
anh nheo mắt, ung dung bắt đầu nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, da thịt non mịn mềm nhẵn, cảm xúc cũng không tệ, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng
vuốt ve, vui vẻ không biết mỏi mệt.
“Em cảm thấy, chuyện của
chúng ta vẫn nên phối hợp xử lý đúng không? Chúng ta nên bí mật, đặc
biệt trong công ty” Thấy anh không có phản ứng gì, cô nuốt nước miếng,
lấy đủ dũng khí tiếp tục nói, “Nếu bọn họ phát hiện thì xong rồi, nếu
không phát hiện, chúng ta cũng không cố ý đi giải thích…… Bởi vì anh
biết đấy, công ty nhiều người nhiều miệng, chúng ta lại vẫn nên che giấu quan hệ. Cho nên, ưm, bí mật vẫn tốt hơn” Cô nói xong gật đầu thật
mạnh, càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị này vô cùng cần thiết.
Được rồi, cô thừa nhận nguyên nhân chủ yếu là vì cô sợ hãi bị người ái mộ anh giết chết trong một giây……
“Được không?” Cô thật cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh, thế nhưng lại
không nhận được đáp án, cô nghi hoặc cúi đầu nhìn, rốt cục phát hiện bàn tay đang mình đang bị nhào nặn như miếng đất sét, cô không vui thoát
khỏi ma chưởng của anh, yêu cầu anh không lẩn tránh vấn đề của mình:
“Đừng đùa, đang nói nghiêm túc với anh mà” Thật sự là không cảm nhận
được tâm tình lo lắng của người ta.
Anh giương mắt, trên khuôn
mặt tuấn nhã không có biểu tình gì, thật lâu sau, bên môi anh hiện ra ý
cười thản nhiên, nói: “Được”
Hai người nhất trí đạt được nhận thức chung, Miên Miên thuận lợi ngoài ý muốn.
Khi bọn họ sóng đôi đi vào công ty, bởi vì không có hành động thân mật, lại thoải mái đi làm, cùng đến công ty cũng không có khả năng có chuyện gì, cho nên tuy rằng dọc đường phóng đến không ít ánh mắt tò mò, nhưng
cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn, cũng không nghiên cứu sâu hơn nữa.
Miên Miên sau khi ngồi vào chỗ của mình, thầm thở ra một hơi.
Bên tai đột nhiên truyền đến những tiếng cười đùa, cô xoay người nhìn
về phía những nữ đồng nghiệp đang vây lại nói chuyện phiếm kia, tuy rằng bầu không khí tràn ngập những tiếng cười, nhưng ở trong mắt Miên Miên,
lại nhìn thấy khóe mắt bọn họ đang sôi sục lửa giận, tức giận tận trời
vậy quanh mình. Cô không khỏi rùng mình một cái.
Tuy rằng có chút áy náy với Hỏa Nhạ, nhưng mà lòng ghen tỵ của phụ nữ rất đáng sợ, anh là một đại nam nhân sẽ không hiểu.
Hôm nay tổ hạng mục《Phi Thăng》 tiến hành cuộc họp như thường lệ, tinh
thần trạng thái và tâm tình của mọi người đều rất tốt, sau khi đã trải
qua một tuần khiến cho người ta không rét mà run kia, hôm nay không khí
hòa hợp tựa như dạo chơi trong tiết thanh minh, nhìn đi nhìn lại, cỏ cây tươi tốt, chim hót hoa nở, mọi người đều chắp tay hứng lấy cảnh tượng
thâm thúy “Hoa cỏ chào đón ánh bình minh”.
Hơn một tiếng sau,
cuộc dạo chơi chấm dứt. Trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười trấn an,
đều đứng lên, thu dọn tài liệu trên bàn chuẩn bị ra khỏi phòng họp.
Miên Miên cũng đứng lên, đang muốn bước ra, dư quang ánh mắt lại liếc
tới bên người Hỏa Nhạ. Cô nghĩ rằng việc này cũng không có gì, cửa ngay
sau mình thôi, vì thế cô không để ý tới anh, xoay người cất bước ——
Còn chưa đi ra vài bước, bỗng nhiên cô cảm ứng được một hơi thở quen
thuộc phía sau người chậm rãi đánh úp lại, còn không có đợi cô quay đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng nam trầm thấp thuần hậu vang lên bên
tai, gần trong gang tấc: “Miên Miên, caravat của anh còn ở nhà em, đêm
đó đã quên mang đi” Tình huống xảy ra bất ngờ làm Miên Miên chấn động, lỗ tai ôn nhuận như
ngọc lập tức bị hơi nóng thiêu đến đỏ hồng, cô thất kinh nhìn phía phát
ra giọng nói, rơi vào một đôi mắt ẩn ẩn ý cười.
Đám người ra
khỏi phòng họp đang tập trung đứng ở cửa phòng, vẫn còn chưa hoàn toàn
giải tán, mà thiếu gia này đứng ở vị trí hoàng kim gần cửa phòng, vô
cùng mờ ám cúi người xuống, kề sát bên tai nói ra những lời vô cùng mờ
ám! Càng khiến cho người ta tuyệt vọng là, tiếng nói của anh có khả năng điều khiển mọi thứ, động tác và âm lượng giống như thì thầm này, cũng
không sai đi chút nào, đủ để cho tất cả mọi người nghe được tiếng nói mê người của anh!
Cô cực kỳ bi thương nhìn anh: Đại thiếu gia, cho tôi một con đường sống đi mà……
Nhận được sự lên án trong mắt cô, trên mặt Hỏa Nhạ đột nhiên hiện lên
một nụ cười điên đảo chúng sinh, sau đó…… Không có nửa điểm lòng đồng
tình nào rời đi, dứt khoát không thương lượng về con đường số