
tỉnh Vũ Văn Bác.
Lấy Lâm Hựu Lật cùng với mười sáu bác sĩ giỏi, đội ngũ y tá và bác sĩ gây mê không ngủ nghỉ tiến hành kiểm tra xét nghiệm mất khoảng 48 tiếng, đáng tiếc không hề tiến triển, thậm chí ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không biết, lần này bệnh tình đột phát làm mọi người bó tay hết cách.
Lúc này Vũ Văn Bác bị đả kích nghiêm trọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, chỉ là đối với thời gian trôi qua, trên mặt râu ria dài ra, trên mặt càng thêm u ám không thôi, một chút chuyện cũng giận dữ.
"Cô nói lại lần nữa!" Nghe một đám bác sĩ tinh anh bận rộn hai ngày cư nhiên không có bất kỳ kết luận gì, Vũ Văn Bác hận không thể trực tiếp bắn chết bọn họ, tuy nhiên lại nhịn được, bây giờ Y Hi Nhi cần bọn họ, nếu như những người này cũng không có khả năng, thì không ai có thể giúp được cô ấy.
"Không tìm được nguyên nhân phát bệnh, không cách nào tiến hành trị liệu!" Lâm Hựu Lật yên lặng thở dài, nói rõ ràng.
"Vậy thì tiếp tục tìm!" Vũ Văn Bác một quyền đánh lên trên mặt bàn, tạo ra một vết nứt trên mặt bàn gỗ tử đàn, ngón tay rướm máu.
"Mặc dù không tìm được ổ bệnh gây bệnh, nhưng bệnh tình đang nhanh chóng lan rộng nặng thêm, mặc dù Y Hi Nhi không tỉnh lại, nhưng dụng cụ đo đạc của chúng ta đã phát hiện ra cô ấy hiện nảy sinh ký ức ngược, nhiều ký ức trước đã biến mất, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngay cả trí nhớ của cô ấy cũng không còn." Lâm Hựu Lật biết, giai đoạn đầu phát bệnh, Y Hi Nhi đối với những nơi nhìn qua nghe quăn chỉ cần nghiêm túc thì chỉ cần một lần nhìn qua là có thể toàn bộ tiếp nhận, thông hiểu đạo lí, ngay cả kiến thức chuyên nghiệp hóc búa chỉ nghe nghe lần đầu đã có thể nhớ rất lâu.
Vũ Văn Bác một mực ở bên cạnh Y Hi Nhi, tình huống của Y Hi Nhi anh ta là người hiểu rõ nhất, nếu là người bình thường không thể có trí nhớ vững chắc như vậy , nhưng Y Hi Nhi lại làm được, thậm chí còn nhớ một cách chi tiết rõ ràng, nhưng bây giờ loại trí nhớ siêu cấp này lại biến mất, thậm chí có thể khiến cô ấy mất cả trí nhớ.
"Nói tiếp!" Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, không đồng ý lập tức đi tới bên người Y Hi Nhi.
"Tiếp tục nữa, Hi Nhi có thể rơi vào trạng thái sống thực vật không có bất kỳ hình thái ý thức nào." Lâm Hựu Lật nói một cách đơn giản nhất.
Người sống đời sống thực vật lúc đầu còn có hình thái ý thức, nhưng Y Hi Nhi không có, ý tứ chính là Y Hi Nhi từ nay về sau chỉ có thể là một vật phẩm, không có sinh mệnh, không có hình thái ý thức, chỉ là tồn tại mà thôi.
"Nói, còn có biện pháp khác không?" Vũ Văn Bác căm tức nhìn Lâm Hựu Lật, hắn biết Lâm Hựu Lật nhất định có biện pháp, mặc dù biện pháp kia rất nguy hiểm, nhưng anh ta muốn thử.
"Phẫu thuật, nhưng rất nguy hiểm, có thể mất mạng." Lâm Hựu Lật trả lời, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng.
Tây Môn Dật, Đoan Mộc huynh đệ đều nhìn Vũ Văn Bác.
Không phẫu thuật, Y Hi Nhi sẽ tồn tại, nếu phẫu thật có thể không còn mạng sống, Vũ Văn Bác cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào?
"Lập tức chuẩn bị phẫu thuật!" Vũ Văn Bác không cần suy nghĩ trực tiếp ra lệnh, nói xong lập tức chạy tới bên cạnh Y Hi Nhi, anh ta muốn nhìn bảo bối của mình, không bao giờ muốn để cho bảo bối rời khỏi tầm mắt của anh ta.
Nếu như phẫu thuật thành công, thì sẽ không bức bách cô ấy làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ấy muốn đi liền đáp ứng, làm đóa hoa ấm nhà cũng được, trở về Hạ Môn làm cảnh sát cũng được, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt của anh là được rồi.
Chỉ cần. . . . . . Còn sống là tốt rồi!
Trong lúc tiến hành giải phẫu, Vũ Văn Bác mặc y phục vô khuẩn, đội mũ và đeo găng tay, yên tĩnh đứng ở một bên nhìn, bất kể lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh Y Hi Nhi.
Ca phẫu thuật tiến hành hai mươi mấy giờ đồng hồ, Vũ Văn Bác dường như thấy thời gian vừa qua dài như một thế kỷ, sự bất lực khiến anh ta không thể không hận chính mình.
Khi đèn phẫu thuật tắt, Vũ Văn Bác lúc này mới dám đi lên phía trước, nhìn gần Y Hi Nhi trông tái nhợt không có sức sống, khuôn mặt đã từng lạnh lẽo như điêu khắc giờ đầy râu ria, lại có sắc đen càng thêm bối rối, bây giờ Vũ Văn Bác trên người đã không còn khí thế của lão đại hắc đạo, có chỉ là người đàn ông nhu tình bình thường.
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng phẫu thuật hoàn thành chỉ là thành công một nửa, kế tiếp, còn phụ thuộc vào tạo hóa nữa." Kéo khẩu trang xuống, Lâm Hựu Lật nói, liên tục tám mươi giờ không ngủ, nàng đã sắp không chịu nổi.
"Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút." Tây Môn Dật nhìn Lâm Hựu Lật nói, gật đầu một cái ý bảo những nhân viên y khác tế rời đi, chỉ để lại một bác sĩ và một y tá canh chừng.
Y Hi Nhi cảm giác mình rất may mắn, may mắn hơn phải rời đi, cô đời này đều không nghĩ sẽ có thể xuyên không, nhưng chuyện thật sự lại xảy ra với cô rồi.
Nhìn hoàn cảnh cổ điển chung quanh, nhìn lại mình trên người mặc y phục cổ đại, Y Hi Nhi trongt lòng kích động, xuyên không loại chuyện như vậy thật sự là rất tốt mà .
Nhưng bây giờ tình huống thế nào? Chiến mã, cổ nhân hốt hoảng, binh sĩ cầm đại đao, lúc này. . . . . .
"Mẹ kiếp, xuyên không vào thời kỳ chiến tranh rồi." Y Hi Nhi né tránh một người lính đang công kích, không nh