
ũ thanh nhàn nói: "Phản bội quốc gia, tôi bỏ tù mà thôi!"
Nói cô thế nào đều được, lừa gạt, bịp bợm, trộm cũng không sao, dù sao lúc cô nằm vùng cũng đã làm qua những điều này, nhưng tội danh này rất lớn, cô không chịu nổi, "Thúi lắm! Lão nương lúc nào thì phản bội quốc gia?"
"Xem ra cô còn không giác ngộ, thời gian của tôi có hạn, từ nơi này vào trại giam mất 10 phút, cô có thể ở đây đợi tôi làm giấy quyết định, một khi vào trại, cả tôi cũng không giúp được cô, chính cô suy nghĩ kỹ càng." Nói xong, Lưu Chấn Vũ kéo còng tay, kéo Y Hi Nhi ra ngoài cửa.
"Này, không thể lấy cái này làm trò đùa, tôi biết rõ tôi đã từng là một quân nhân, bây giờ là một cảnh sát, là chiến sĩ quốc gia, tôi chỉ phục tùng cấp trên, tôi nhận lệnh là được, không cần ra cửa, tôi mới mất mặt đây nè."
Y Hi Nhi đang cố gắng kéo lại, không để cho mình bị Lưu Chấn Vũ kéo đi ra khỏi phòng làm việc.
Lưu Chấn Vũ nghe nói như thế, quay đầu nhìn Y Hi Nhi, thấy cô gật đầu một cái, nhẹ buông tay, Y Hi Nhi trực tiếp té trên đất, đau đến cô la to.
Ký tên đồng ý, Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu chạy ra khỏi văn phòng, hung hăng đá một cước vào chậu hoa trước mặt bên ngoài phòng làm việc, nhìn chậu hoa đổ mới hả giận rời khỏi đồn cảnh sát.
Dù sao cũng bị bắt đi đặc huấn rồi, còn quan tâm đến việc đi làm chi nữa? Chẳng thà trực tiếp về nhà ngủ một giấc trước còn hơn, huống chi, trong nhà còn có “người cha” tiện nghi ở đấy, không chừng người “cha” này có thể giúp đỡ mình, ai kêu người cha này quan tâm mình như vậy, quả thật chính là xem mình thành công chúa.
Lần này biết mình bị cấp trên hãm hại bị buộc tham gia đặc huấn, nhất định sẽ giúp mình.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi kéo kéo mái tóc vốn chỉnh tề, xoay người một cái, dáng vẻ như là rất oan khuất, kìm nén mở cửa nhà.
Nhất định phải làm cho Vũ Văn Bác cảm động, để anh ta giúp mình một chút, chuyến đi này, còn không phải là đưa mình vào hang cọp sao, giày vò một ngày chưa đủ, còn phải nửa năm, đây là cái khái niệm gì, mình cũng không có mạnh mẽ như Cố Nhã Thuần.
Đầu tiên phải nói tên Lưu Chấn Vũ thành không phải người, đúng, cứ ra vẻ mình đáng thương, mặc dù người nọ là cấp trên của mình, theo lý mà nói mình không thể nói xấu cấp trên, nhưng lòng lang dạ sói cũng tốt hơn mình bị đau tê tâm liệt phế lúc huấn luyện.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, đẩy cửa phòng ra, phát hiện Vũ Văn Bác cư nhiên không ở nhà, Y Hi Nhi chán chường trở lại phòng khách, ở một chỗ chờ Vũ Văn Bác.
Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng, Y Hi Nhi cảm giác có người lay mình, tỉnh lại vừa hay nhìn thấy Vũ Văn Bác đang ở trước mặt, dằn lòng nhéo một cái vào bắp đùi, đầu còn đang hỗn loạn, nước mắt trước hết chảy ra ngoài, kêu cha gọi mẹ nói lên vận mệnh của mình bi thảm, hận không thể nói mình là người xui xẻo nhất và đáng thương nhất trên đời này.
Sau khi Y Hi Nhi khóc xong, Vũ Văn Bác vẫn cư nhiên không có nửa điểm phản ứng, chỉ vỗ vỗ sau lưng Y Hi Nhi giúp cô thở thông suốt.
Híp mắt trộm nhìn khuôn mặt nghiêng của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nói: "Cha à, cha phải giúp con lấy lại công đạo, nào có người đáng ghét như vậy, cha nói có đúng không? Con gái của Vũ Văn Bác sao có thể để người khác khi dễ thành ra như vậy?"
Vũ Văn Bác một tay xách lấy Y Hi Nhi lên, đến gần phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Con gái của Vũ Văn Bác tự nhiên phải có năng lực bảo vệ lấy mình, con khóc cũng vô ích."
Vũ Văn Bác chân dài, nói xong chân cũng đã đến phòng tắm, mở cửa buồng tắm ra, cởi y phục Y Hi Nhi bỏ xuống.
Y Hi Nhi mặc cho Vũ Văn Bác loay hoay, không phục nói: "Con có năng lực, nếu không tại sao nhiều năm như vậy con đây vẫn sống sót, hơn nữa người xem có phải con đang sống rất khỏe mạnh, không cần huấn luyện nữa..., cha à, người giúp con một chút!"
"Về sau, cuộc sống của con sẽ không an nhàn như trước cha không phải lúc nào cũng luôn ở bên cạnh con, cho nên con phải trở nên mạnh mẽ, nếu không đứng ở bên cạnh cha con sẽ rất mệt mỏi, cho nên. . . . . . tiếp nhận huấn luyện, không cho phép cáu kỉnh, biết không?" Vũ Văn Bác vỗ vỗ mặt củaY Hi Nhi hỏi.
Y Hi Nhi càng nghe càng thấy có cái gì không đúng? Trực giác nhạy cảm của cô cho thấy dường như Vũ Văn Bác biết cô phải đi đặc huấn? "Cha có ý tứ gì? Con là một con mèo ba chân trốn ở đồn cảnh sát đến cuối cùng lại bị người làm đệm chỉ đích danh đề cử? Cha đừng nói với con đó là ý của cha?"
Vũ Văn Bác nghe xong, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, nghiêm túc nhìn chăm chăm Y Hi Nhi đang rửa mặt, sau đó giúp cô tắm, mặc cho Y Hi Nhi nói cái gì nữa cũng không lên tiếng.
Ngay từ lúc ở Italy Vũ Văn Bác liền muốn huấn luyện Y Hi Nhi rồi, mặc dù bản lĩnh của Y Hi Nhi coi như linh hoạt, làm người cũng có cơ trí, nhưng không đủ, trong mắt anh chẳng qua chỉ là công phu mèo quào mà thôi, muốn đứng ở bên anh cũng chỉ có thể là người mạnh, rất rõ ràng, Y Hi Nhi không phải là người mạnh, cũng không có giác ngộ làm người mạnh, chỉ muốn không lý tưởng chờ chết mà thôi.
Nhưng mình lại không nỡ xuống tay, anh không có biện pháp nhìn tận mắt con gái bảo bối của mình chịu khổ, giao cho thuộc hạ anh cũng không yên tâm,