Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324451

Bình chọn: 8.5.00/10/445 lượt.

đi lên liền trực tiếp đánh mặt gấu đen một quyền, phải đánh anh ta đến mức mẹ anh ta nhìn mù mắt cũng không nhận ra con.

------ lời ngoài mặt ------

Y Hi Nhi đáng thương. . . . . .

* Nhảy Bungee là hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ 31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích. Những chấn thương nhỏ như bị bầm do dây ma sát với chân chỉ là chuyện nhỏ, bởi không ít trường hợp đã tử vong vì trò chơi này

Tiệp Khắc liền buông tay, cơ thể Y Hi Nhi lơ lửng trên không, vội vàng tóm lấy y phục trước ngực, Y Hi Nhi nheo mắt lại, hít một hơi dài, cùng lúc tung ra một quyền, cảm giác lực hút của trái đất càng hút cô xuống dưới.

Một quyền này, rơi vào không trung, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Y Hi Nhi: "A a. . . . . .Anh mặt đen, anh dám ném tôi!"

Y Hi Nhi cứ như vậy bị Tiệp Khắc tung lên ném xuống mấy lần, Y Hi Nhi lúc đầu sợ hãi, sau cũng thích ứng, cô chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Y Hi Nhi mặc dù lá gan không lớn, còn rất nhát chết nhưng lại có khả năng thích ứng rất nhanh, kể cả khi đối diện với nguy hiểm cô cũng rất nhanh ứng phó được, với khoảng độ cao như vậy không hề có chút an toàn, đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã “tè ra quần”, cho dù chịu phạt huấn luyện nghiêm khắc thì chân cô cũng đã mềm nhũn.

Nhưng lúc này Y Hi Nhi không để ý đến chân đã mềm nhũn, vừa đứng lên khỏi mặt đất, lập tức lao vào Tiệp Khắc đánh nhau, Tiệp Khắc né tránh mấy lần, cuối cùng không nhịn được ném Y Hi Nhi xuống chân núi, tiếp đó cởi thanh kiếm trên người mình ném cho cô, Y Hi Nhi chờ đợi ở dưới, không leo lên, lúc sau Tiếp Khắc lên máy bay rời đi..

Trải qua náo loạn như vậy, kiếm cũng có nên Y Hi Nhi cũng không vội.

Cuối cùng, Y Hi Nhi ở dưới chân núi ngủ lấy lại sức, đến buổi tối, cả lớp chỉ có một người bò lên được đến đỉnh, những người khác bò được một nửa hoặc trên nửa liền rớt xuống, nhìn thấy có nữ học viên bị dọa chân mềm nhũn, Y Hi Nhi nhất thời cảm thấy mình rất can đảm.

Ban đêm, Y Hi Nhi lén lút bò sang phòng ký túc xã của Cố Nhã Thuần.

Cố Nhã Thuần lúc này vừa tắm xong, tóc còn ướt, đang ngồi ở lan can ban công, nhìn xuống dưới lầu thấy bộ dạng lén lút của Y Hi Nhi, lập tức nhíu mày.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Nhã Thuần cư nhiên ngồi ở lan can tầng ba, Y Hi Nhi cảm thấy bội phục Cố Nhã Thuần, một phụ nữ dũng cảm, không sợ rớt từ tầng ba xuông ngã chết sao.

"Xuỵt xuỵt! Cố đại nhân, tôi ở chỗ này!" Y Hi Nhi nhìn một chút bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hô.

Cố Nhã Thuần liếc mắt, nơi này là căn cứ quân sự, khắp nơi đều có hệ thống theo dõi, sợ rằng cô vừa ra khỏi cửa liền bị nhìn thấy, hiện tại lén lút có mà cái rắm đó.

"Cô bò lên đi, lầu dưới có hệ thống bảo vệ điện tử, không có vân tay không lên nổi đâu." Cố Nhã Thuần xoa xoa một ít tóc, chậm rãi nói, dù sao nửa tháng này thuộc hạ của cô đã làm không ít chuyện náo động rồi, thêm chuyện này cũng chẳng đáng kể gì.

Nhìn độ cao lầu ba một chút, Y Hi Nhi tự đánh giá, cảm thấy muốn leo lên cũng không phải là không được, đây là tầng trệt, ở khoảng giữa có rất nhiều chỗ có thể dựa vào để leo, không giống huấn luyện biến thái chó má ở dã ngoại, chỉ có trơ trụi tảng đá.

Chỉ là, trèo thì trèo, nhưng có chút khó khăn, Y Hi Nhi do dự.

Y Hi Nhi đang ở tầng trệt cân nhắc thiệt hơn, Cố Nhã Thuần không đợi được ném khăn lông về phía cái ghế bên cạnh, một tay tựa lan can, một cái xoay người đã đứng trên bệ cửa sổ hai lầu hai, mượn lực đi xuống một thoáng đã ở trên mặt đất, trước sau chỉ mất ba mươi giây, Y Hi Nhi trợn mắt hốc mồm, nếu đổi lại là cô..., tối thiểu phải mất 3 phút mới có thể xuống dưới từ lầu ba.

Kéo Y Hi Nhi đến một chỗ yên tĩnh, Cố Nhã Thuần mới thả lỏng tay, hai người không lo không lắng cùng ngước nhìn bầu trời đầy trời sao, hưởng thụ không gian thoải mái ngắn ngủi này.

Mỗi tiểu đội đều được tách ra huấn luyện, cho nên Y Hi Nhi đã nửa tháng không gặp Cố Nhã Thuần, nhìn khuôn mặt nghiêng của Cố Nhã Thuần, bỗng nhiên hưng phấn, đôi môi liền tới gần, ngượng ngùng trộm một cái hôn.

Cố Nhã Thuần chán ghét lau nước miếng trên mặt, lông mày cũng vừa vặn thành một cái bánh quai chèo rồi, nhưng cũng không đẩy cánh tay đang cuốn trên người của cô, chỉ thở dài.

"Nếu Vũ Văn Bác muốn cho cô tiếp nhận huấn luyện, cô phải huấn luyện thật tốt, nếu không nửa năm sau cô phải tiếp nhận nhiệm vụ, cô ngẫm lại xem, mặc kệ cô có hay không có năng lực, người kia đều phải đưa lên, hậu quả là gì chắc cô biết?" Cố Nhã Thuần giảng giải cho Y Hi Nhi cả nửa tháng nay, không ngừng truyền vào lỗ tai của cô, cô không muốn nghe cũng không được.

"Tôi thành thật khai báo với cô, cơ bản không muốn từ nơi này đường hoàng bước ra ngoài, tôi muốn bị khai trừ đuổi ra, cho nên tôi mới hành động như vậy, cô hiểu chứ?" Y Hi Nhi thẳng thắn nói.

"Cô không phải vẫn muốn thăng quan phát tài sao?" Cố Nhã Thuần kinh ngạc.

"Cũng có nghĩ, nhưng tôi tự hiểu bản thân mình, cô có năng lực gì, tôi có năng lực gì, tôi cố gắn


XtGem Forum catalog