
chỉ sợ chính mình một lúc mềm lòng lại chạy đi xem cô, cho nên, chỉ có thể lợi dụng cơ hội này đưa cô đi phong bế đặc huấn, không nhìn thấy, cũng sẽ không mềm lòng.
Bắc Kinh. Nơi căn cứ bí mật huấn luyện quân sự.
Toàn thân mặc đồ rằn ri, Y Hi Nhi ở sau cùng hấp tấp đi theo đại đội, cuối tháng mười thời tiết cũng dịu mát hơn, nhưng nghĩ tới phải phơi nắng trường kỳ, không thể không muốn cởi bỏ ngay bộ quần áo đang mặc.
Nghĩ đến Vũ Văn Bác nhẫn tâm đưa mình tới đây, Y Hi Nhi giận đến nghiến răng, vốn là cô đã cố tình đến trễ để không kịp qua cổng kiểm soát vào làm thủ tục vé máy bay, vốn tưởng rằng cứ như vậy sẽ được bỏ qua, không ngờ Vũ Văn Bác lại sử dụng đến cả máy bay tư nhân dành cho bộ đội đưa cô đi, không sai một phút.
Nhìn thấy Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi có chút kích động trong lòng, đến lúc đó luyện tập với Cố Nhã Thuần, còn có người giúp cô, ngoài ra còn có cả Hạ Hải Yến, tóm lại không phải một mình cô chiến đấu hăng hái là tốt rồi.
"Nghiêm!"
Thanh âm mạnh mẽ ngắn ngủi truyền đến, Y Hi Nhi vội vàng nghe theo khẩu lệnh, 120 người xếp thành một hàng, mỗi người cách nhau 0.5 thước, có thể thấy được sân huấn luyện này rộng bao nhiêu rồi.
10 phút sau, 120 người bị phân thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội có một đội trưởng dẫn dắt, chia ra tiến hành huấn luyện.
Nhìn trái phải thấy mình ở một tiểu đội, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến một tiểu đội, Y Hi Nhi lập tức nổi nóng, vụt vụt vụt hai cái chen đến chỗ bên cạnh Cố Nhã Thuần, đẩy người bên cạnh Cố Nhã Thuần ra ngoài.
"Tôi đổi với anh." Y Hi Nhi nhỏ giọng nói, lấy tay chỉ chỉ vị trí cũ của cô, ý bảo anh ta đứng ở vị trí kia đi.
Nếu như đã không thể tránh né, vậy có đồng bạn chiến đấu chẳng phải tốt hơn chiến đấu một mình sao, hơn nữa có Cố Nhã Thuần ở bên cạnh, cô tương đối an tâm.
Cố Nhã Thuần nhíu mày một cái, muốn nói Y Hi Nhi để ý quy củ, nơi này cũng không phải là Hạ Môn, khó có thể để cho cô dùng tính khí của một đứa bé đùa bỡn, nhưng ngại vì thời khắc như vậy không thể mở miệng, cử động của Y Hi Nhi sớm đã bị phát hiện, nếu như mình mở miệng nói chuyện nữa, mình cũng sẽ bị liên lụy, cho nên chỉ trừng mắt liếc Y Hi Nhi.
"Hí hí . . . . . a, người nào?" Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi vốn đang chê cười, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình lơ lửng trên không, lập tức quay đầu nhìn lại.
"Hít!" Hít vào một hơi, chỉ thấy ở trước mặt cô là một người cao lớn, chiều cao tối thiểu hai thước, thân thể vạm vỡ, một cánh tay cũng lớn như hông cô, trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, trái tim nhỏ củaY Hi Nhi cũng run rẩy.
Tiệp Khắc, ba mươi tám tuổi, đã từng là một quốc tế nằm vùng, ở các quốc gia ẩn núp, vì quốc gia vào sinh ra tử, sau lại trở về tổ quốc trở thành cảnh sát cao cấp trong tổ trọng án quốc tế, bây giờ là ban cố vấn quân sự đặc huấn, anh lần đầu tiên nhìn thấy một cô nhóc cư nhiên trong mắt không có người, lập tức một tay xốc Y Hi Nhi giơ lên ngang hông.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn ở nơi này huấn luyện." Y Hi Nhi có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn kiên định nhìn cái “mặt gấu” đang đen lại.
"Lý do!" thanh âm khàn khàn Tiệp Khắc khí thế mạnh mẽ, khiến Y Hi Nhi không tự chủ mà kinh hãi.
------ lời ngoài mặt ------
Y Hi Nhi sẽ trả lời thế nào đây? Cho ra lý do gì?
"Tôi. . . . . . Cảm thấy huấn luyện viên khá đẹp trai!" Y Hi Nhi không thể nói vì Cố Nhã Thuần, hại Nữ Ma Đầu và mình không qua được, chẳng phải càng hỏng bét, liền trợn tròn mắt nói mò, thật ra thì huấn luyện viên cũng rất đẹp trai.
"Phải không?" Tiệp Khắc buông một câu, sau đó giơ Y Hi Nhi lên xoay người đối mặt với tất cả học viên, lời nói mạnh mẽ vang lên: "Ở nơi huấn luyện này, mọi người phải tuân thủ ba quy định, thứ nhất: trừ khi chết, nếu không chưa trải qua sát hạch người không thể rời đi, thứ hai: phải phục tùng cấp trên, thứ ba: không cho phép nam nữ có quan hệ mập mờ."
Tiệp Khắc nói điều cuối cùng, cố ý liếc mắt nhìn Y Hi Nhi, sau đó đem nàng thả lại vị trí cũ, vỗ vỗ bả vai cô, Y Hi Nhi đứng không vững, dưới tình thế cấp bách Y Hi Nhi vội nắm người bên cạnh để không bị ngã xuống.
Ngày đầu tiên Y Hi Nhi đã trở nên nổi tiếng, chỉ không phải là danh tiếng tốt.
Trời nắng chang chang, lúc này nhiệt độ mặt đất khoảng 90độ (F), đồi núi mấp mô, nhiều tảng đá quái dị lởm chởm, nếu không phải trong khe núi ngẫu nhiên mọc ra mấy cái cây, thì không thể nhìn ra đây là một ngọn núi, bởi vì ngọn núi này thật sự rất đặc biệt, xung quanh đều là những tảng đá xếp lên nhau, cao gần 200m.
Tiểu đội bốn, 30 người cùng buộc mình vào một sợi dây leo, trên tay mang bao tay đang từng bước một bò lên trên.
Y Hi Nhi nhìn ngọn núi trước mặt, trong lòng thầm mắng: mẹ nó, chỉ có quỷ mới bò lên được, đây mà gọi là leo núi sao? Không có điểm dừng chân, không có công cụ hỗ trợ, ngay cả trên người cũng chỉ có chiếc đai lưng, xem ra cực kỳ nguy hiểm, dù có đánh chết cô, cô cũng không muốn lên.
Nhìn Y Hi Nhi chậm chạp không chịu bò lên, tiểu đội trưởng tiểu đội bốn có chút đau đầu.
Một tuần huấn luyện này Y Hi Nhi đã loại mình ra khỏi những hoạt động khó, lúc học lý thuyết khá tốt, nhưng thự