
hiện rất tốt, cha rất vui, con nhớ, một người đơn thuần không thích hợp đứng bên cạnh cha , cha rất vui khi con không đơn thuần như vậy."
Có ý tứ gì? Không đơn thuần? Mẹ, lời này là đả kích người hay là khen ngợi
Y Hi Nhi bĩu môi, lơ đễnh, chỉ là không dám nói ra, đành phải buồn buồn nói: "Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của cha, con không có chứng cớ còn nói cô ấy, cha không bất mẫn sao?"
"Con phân tích có đạo lý, cha tự nhiên sẽ không mất hứng, chẳng lẽ trong lòng con cha là loại người dễ giận sao?" Vũ Văn Bác cười nói, xem ra, vô tình mình đã tạo áp lực cho nha đầu này.
Anh ta còn không phải người dễ giận? Nếu anh không phải người dễ giận thì trên thế giới này cũng không có ai biết tức giận rồi !
Tiếp tục bĩu môi, Y Hi Nhi chợt lại gần Vũ Văn Bác, hỏi: "Vậy là Đại Lệ Ti thật sao, cha định làm sao bây giờ?"
Không biết vì sao, Y Hi Nhi rất muốn hỏi vấn đề này, không thèm suy tính đã trực tiếp hỏi, cô rất tò mò đáp án.
Loại cảm giác này rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ.
Anh ta sẽ giúp mình sao?
Sẽ! Hay không sẽ?
Lòng Y Hi Nhi nhốn nháo, nhìn Vũ Văn Bác, chỉ sợ lọt mất từ nào.
Vũ Văn Bác thấy phản ứng Y Hi Nhi, trong lòng ấm áp, không biết vì sao, chính anh cũng không nói rõ được, "Cái gì làm thế nào?"
"Cha sẽ thay con lấy lại công đạo sao? Chất vấn dùm con, phê phán thay con, thậm chí. . . . . . Báo thù!" giọng điệu Y Hi Nhi chợt cường tráng , hoàn toàn như tiểu ác ma, không còn dáng vẻ dễ thương.
Bởi vì. . . . . . Cô muốn biết đáp án.
Cứ hỏi như vậy giống như hành vi của phụ nữ không biết tốt xấu, nhưng cô không phải Thánh Nhân, có người đuổi giết tới cửa, cô tự nhiên phải phản kích, cô không muốn cứ như vậy trơ mắt nhìn mình bị khi dễ.
"Sẽ không!"
Vũ Văn Bác trả lời, ngắn gọn, có lực.
Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình có vật gì đó ngăn chận, buồn bực hốt hoảng.
Quả nhiên, đáp án như vậy, mình mong đợi những đáp án khác, đúng là không nên, dù sao, bọn họ về sau sẽ là vợ chồng, đáp án như vậy mới hợp lý , không phải sao?
Nhưng. . . . . . Anh ta không phải nói mình đặc biệt sao?
Chẳng lẽ cô không đủ đặc biệt để thay đổi ý nghĩ của anh ta sao?
Không cam lòng, không cam lòng!
"Tại sao?" Y Hi Nhi chất vấn, nói năng có khí phách, tức giận xen lẫn trong thanh âm.
"Cô ta đã cứu cha, lần này con trả cho cô ấy, không vì cái gì cả." Vũ Văn Bác lạnh nhạt nói, kéo chăn, đem Y Hi Nhi nhét vào, đắp kín.
Cái gì? Có ý tứ gì?
Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy mình như người nước ngoài, không thể nghe hiểu Trung văn rồi sao? Rõ ràng Vũ Văn Bác nói tiếng Trung Quốc, hơn nữa còn rõ ràng.
Còn cô? Đại Lệ Ti? Cô từ chỗ Đoan Mộc Thác biết được chút chuyện giữa Đại Lệ Ti và Vũ Văn Bác, hình như, Đại Lệ Ti đã từng cứu Vũ Văn Bác một mạng, cho nên, Vũ Văn Bác cũng không phản đối cuộc hôn nhân giữa bọn họ, dù sao trong mắt Vũ Văn của, hôn nhân không phải là chuyện lớn gì, râu ria mà thôi, nếu Đại Lệ Ti muốn, vậy thì cho cô ấy.
Nhưng. . . . . . Tại sao cô lại phải trả?
Tại sao mạng của Vũ Văn Bác phải dùng mạng của cô trả?
"Con. . . . . ." Y Hi Nhi vừa muốn mở miệng, lại bị Vũ Văn Bác đè đầu ở trên lồng ngực, môi cô dán chặt lồng ngực Vũ Văn Bác, cách một tầng áo ngủ, còn có thể cảm thấy một cỗ ấm áp.
"Ngủ!" Vũ Văn Bác tắt đèn trong phòng.
"Đợi đã nào...!" Giùng giằng từ trong ngực Vũ Văn Bác bò ra ngoài, không hỏi rõ ràng, buổi tối này cũng đừng nghĩ ngủ.
Cau mày, Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, dưới ánh trăng, vẫn sáng ngời trong suốt như thế.
Chỉ tiếc, trời cao cho nàng một đôi mắt trong suốt sáng ngời, Y Hi Nhi lại dùng nó trợn trắng.
"Tại sao con phải trả thay cha? Vậy còn con, nếu đổi lại là con, cha có trả cho con không?" Y Hi Nhi không phải là một người chịu thua thiệt , tại sao mình phải trả thay anh ta, hôm nay vận khí cô tốt không bị chém chết, ngộ nhỡ chết thật, cô cũng sẽ từ 18 tầng Địa Ngục bò lên tìm Vũ Văn Bác .
"Cha sẽ không trả dùm con!" Vũ Văn Bác nhẹ nhàng lôi kéo đôi tay mềm nhũn của Y Hi Nhi, nằm xuống trên lồng ngực.
"Không được, vậy con chịu thua thiệt a, con mặc kệ, cha cũng phải trả cho con, cha nợ con một mạng." Y Hi Nhi lớn tiếng thì thầm, nhất quyết không tha.
Vũ Văn Bác không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng lực đè đầu Y Hi Nhi , để cho cô kề mặt trên ngực, nói không được mà cũng không thoát được.
Y Hi Nhi từ chối mấy cái, "Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong miệng không biết nói những gì, bởi vì bị đè trên ngực, nghe không hiểu, chỉ có Vũ Văn Bác biết, con gái bảo bối của anh đang bất mãn kháng nghị.
Lúc Vũ Văn Bác cho rằng Y Hi Nhi đã từ bỏ, Y Hi Nhi lại bắt đầu"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Nói chuyện không ngừng, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác là thở dài, tiếp tục dùng lực áp cái đầu lộn xộn .
"Mạng của con là của cha, cha còn phải trả cái gì?" Vũ Văn Bác bị Y Hi Nhi huyên náo không thôi, gầm nhẹ nói.
Vũ Văn Bác nói xong, Y Hi Nhi chợt im lặng.
Đáp án này, hình như so với phải trả mạng cho cô, còn làm người ta vui mừng a!
"Bùm!"
Thanh âm đóng cửa kéo lại suy nhgĩ của Y Hi Nhi, nháy mắt mấy cái, nhìn mền trống rỗng, sao lại chỉ còn một người cô? Vũ Văn