Cưới Sau Một Đêm

Cưới Sau Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

ẹ chồng

tôi như bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay vỗ bàn một cái nói: “Có thể lắm!”

Sau khi suy nghĩ được vấn

đề thì cả hai chúng tôi cùng nhau trầm mặc.

Về vấn đề thời kỳ mãn

kinh của đàn ông này, mẹ chồng tôi chưa từng gặp phải, tôi lại càng chưa có gặp

qua, muốn giải quyết như thế nào cũng là một vấn đề khiến người ta hết sức rối

rắm nha.

Mà tại sao gần đây tôi

lại hay vướng vào mấy vấn đề rắc rối này thế nhỉ?!

“Vậy…” Mẹ chồng tôi đột

nhiên do dự nói, “Mẹ dùng cái thứ thuốc lần trước chuốc cho tiểu tử thối kia

thì thế nào?”

Vừa nghe đến viên thuốc

thần bí trong truyền thuyết này, tôi lập tức nghiêm túc lắc đầu nói: “Ngàn vạn

đừng, con lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho mẹ biết—vì quyền lợi của

bản thân tuyệt không nên dùng đến chiêu này.”

Uy lực thuốc kia quá

cường, tôi sợ cha chồng tôi chịu không nổi nha.

“Vậy con nói nên làm sao

bây giờ đây?” Mẹ chồng nôn nóng hỏi tôi.

“Không bằng… Sắc dụ xem

sao!” Tôi liều mạng đề nghị, bằng bất cứ giá nào cũng phải thành công.

“Tiếp tục!” Mẹ chồng tiếp

tục thúc giục tôi nói.

Tôi lau lau mồ hôi lạnh

đổ dưới cằm, có chút thăm dò nói: “Giả dụ như, thừa dịp đi tắm cùng nhau đi

vào, hai người tắm uyên ương chẳng hạn…”

“Chiêu này không thể dùng

được.” Mẹ chồng khoát tay, thất bại nói: “Lão già này lúc tắm, khóa cửa còn kín

hơn cả két sắt ấy chứ!”

Tôi không nén được cười

khan hai tiếng, xem ra bố chồng tôi đã có dự cảm rồi nha, hay là mẹ chồng tôi

đã từng đánh lén như thế rồi?!

“Thế thì… Uống chút rượu

giúp tăng cảm hứng xem sao?”

“Lão đầu tử tửu lượng rất

khá…”

“Thế thì… Áo lót gợi cảm

thêm điệu nhảy bốc lửa kích tình?”

“Mắt lão già có chút kém

rồi…”

Này cũng không được, kia

cũng không được, không có biện pháp rồi, xem ra chỉ còn cách…

“Vậy thì sử dụng tuyệt

chiêu xem sao!”

Dưới cái nhìn soi mói

muốn chảy nước mắt của mẹ chồng, tôi kiên định chân thành nói: “Một chiêu cuối

cùng, đó chính là đem ông ấy trói ở trên giường, xuất chiêu dùng cơ thể để trêu

chọc, bá vương ngạnh thượng cung cưỡng gian bố.”

Hai mắt mẹ chồng tôi sáng

lên, suy tư trong chốc lát rồi mãnh liệt gật đầu, xem ra là bà đã đồng ý với kế

sách này rồi.

“Vậy con nói, mẹ nên lựa

chọn cái gì để trói ông ta đây? Cà vạt? Khăn lụa? Khăn lông? Hay là sợi dây…”

Tôi co quắp khóe miệng:

“… Tùy ý, mẹ thích cái gì thì lấy cái đó là được…”

Cuối cùng thì mẹ chồng

tôi sẽ dùng cái gì để trói cha chồng tôi cũng không được biết, nhưng nhìn thấy

vẻ mặt hưng phấn mà tràn đầy tự tin cộng thêm xuân tình phơi phới lúc rời đi

của bà, tôi không khỏi thay cha tôi cầu nguyện, hi vọng lão nhân gia ông có thể

tình nguyện bị trói rồi cùng hòa thuận với mẹ chồng hưởng thụ lạc thú.

Bởi vậy có thể thấy được,

mẹ chồng tôi là nữ vương công, mà cha chồng tôi chính là… đế vương thụ nha.

Mặc dù tôi cảm thấy thật

có lỗi vì đã gián tiếp kêu mẹ chồng trói cha lại, nhưng mà tôi vẫn hi vọng bà

sẽ thành công, tha thứ cho mâu thuẫn trong lòng tôi đi mà, a-men!

Cha chồng ah, ngài chờ bị

công đi!

Chia tay cùng mẹ chồng ở

cửa quán à sau, bởi vì từ đây cách nhà không xa cho nên tôi tính đi bộ về cũng

được.

Bầu trời đêm nay tôi như

mực, mây đen xấu tính đem ánh trăng sáng ngời giấu đi mất, vì thế ven đường này

vốn đèn đường mờ nhạt nay càng thêm hư ảo, không phải là không có tác dụng mà

là vì nơi này vốn ít người ghé qua, lại càng bao phủ thêm thứ không khí âm u

khiến người ta bất an lo sợ.

Tên côn đồ bất lương vẫn

luôn là những nhân vật phản diện không thể thiếu trên các đường phố, bọn họ

thích lui tới đây vào buổi tối, tụm năm tụm ba hoặc kết thành một nhóm ngồi ở

khúc quanh hút thuốc, trêu chọc mọi người hay hắt nước làm trò, ỷ thế bắt nạt

người, giật tiền cướp sắc…

Mượn ánh sáng yếu ớt của

đèn đường, tôi một người đơn độc đi trên con đường nhỏ nên đành tăng nhanh bước

chân, không phải vì sợ mà là vì thật sự không có hứng thú ở tại chỗ này thong

thả dạo chơi.

Đi qua một khúc quanh vô

cùng âm u, tôi đột nhiên nghe thấy những tiếng cầu cứu yếu ớt và sợ hãi.

“Cứu tôi với…”



… nhưng không cần lấy

thân báo đáp.

Nếu chủ nhân của tiếng

kêu là một người đàn ông, có lẽ tôi sẽ xem xét hai giây rồi mới quay đầu lại,

còn nếu là nữ, tôi sẽ lập tức xoay người chạy tới, vì vậy, tôi nhanh chóng quay

đầu, chạy vào bên trong khúc quanh.

Mượn ánh sáng yếu ớt của

đèn đường, tôi phát hiện mình đã trở thành mục tiêu của sự chú ý, năm người bên

trong cùng mười con mắt nhìn chằm chằm tôi, trong đó có tám cái là hung thần ác

sát và hai cái còn lại thì mừng rỡ mong đợi.

Từ số người và giới tính

cả bọn, đến người mù cũng đoán ra được là bốn cậu trai dáng vẻ lưu manh bất

lương kia khi dễ bắt nạt một cô nữ sinh đi lạc.

Đến khi mấy tên kia lùi

ra một chút tôi mới nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ sinh đó, một câu

thôi, đúng là duyên số. Không thể tả nổi, nữ sinh kia không phải chính là cô

gái có chồng bên nhà cách vách có mối gian tình không thể cho ai biết cùng Hà

Dịch hay sao?

Mọi người nói xem làm sao

mà cô bé này lại luôn gắn với mấy từ như “tàn bạo”, “dữ dội”,


Duck hunt