
rò chuyện một lần, nói là vì chuyện
đưa công ty ra thị trường, cấp trên bọn họ đặc biệt là Hàn Lỗi vô cùng bận rộn,
hy vọng tôi có thể giúp anh giữ vững thể lực, nghỉ ngơi thật nhiều.
Hắc, Tần Hạo người này
xem tôi như hồng nhan họa thủy, như Đắc Kỷ* hay sao? Cái gì mà là
giúp anh giữ vững thể lực chứ, chẳng lẽ tôi có ép khô anh sao? Không biết đến
tột cùng là ai ép khô ai đâu nha~~~
(*Đắc
Kỷ: Đắc Kỷ hay Đát Kỷ (妲己; dá jǐ) là một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc. Tương truyền, bà là một mỹ nhân nổi
tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương tronglịch sử Trung Quốc.
Tuy nhiên, hầu hết các nhà nghiên cứu lịch sử đều cho rằng đây chỉ là một nhân
vật hư cấu nhằm giảm nhẹ vai trò của Trụ Vương mà thôi. Bợn nào xem Na Tra có
anh Trần Hạo Dân đóng là biết liền àh='>'>, mới đây nhất có Bảng Phong Thần nói
về Khương Tử Nha cũng có xuất hiện Đát Kỷ, ta nghe bảo phần I là Phạm Băng
Băng, lần II là Lâm Tâm Như diễn vai này)
Bất quá nhìn Hàn Lỗi dù
mỗi ngày đều bận rộn mệt mỏi nhưng vẫn đối với tôi hết sức ôn nhu, cộng thêm
với việc “miễn cưỡng cười vui”, tôi liền hảo tâm giúp đỡ anh, để cho anh hưởng
thụ trình độ xoa bóp chuyên nghiệp của tôi cũng được.
Rất nhanh, Hàn Lỗi, kẻ
vẫn còn lẩm bẩm làu bàu bị tôi nói dối và lừa phỉnh đã nhanh chóng tiến vào
giấc ngủ say, nhìn gương mặt anh ngủ say sưa không chút nào phòng bị, tôi không
nhịn được len lén hôn trộm anh một chút.
Chồng yêu, nghỉ ngơi thật
tốt đi.
Ngày thứ hai, nhờ có
trình độ xoa bóp chuyên nghiệp của tôi, Hàn Lỗi tinh thần sảng khoái, khoác vai
tôi thân mật ra khỏi cửa vào thang máy.
Vừa đúng lúc, cả hai cùng
gặp cô gái hàng xóm mới đang đem rác đi đổ.
Khí trời rất nóng nhưng
cô vẫn mặc quần dài áo dài, đem mình bọc lại hết sức chặt chẽ.
Cô ấy cười với chúng một
tiếng, có chút xấu hổ và ngượng ngùng, chúng tôi cũng cười hòa hảo đáp lại một
tiếng.
Khi cô ấy đi qua bên
cạnh, tôi muốn giúp đỡ liền không cẩn thận đụng phải cánh tay, cô lập tức phát
ra một tiếng kêu rên rỉ đầy thống khổ.
Tôi mở to mắt, trong ánh
nhìn tràn đầy nghi vấn không xác định cùng đau lòng.
Cô gái khẽ mỉm cười với
tôi, trong mắt có cảm kích, tiếp theo nhanh chóng vứt bỏ rác rồi nhanh chóng
trở về phòng.
Bạo lực! Bà già kia tuyệt
đối là kẻ bạo lực!
Cả ngày, tâm tình của tôi
hết sức kém, đau lòng thay cho cô gái và căm tức bà già kia vô cùng.
Sau khi tan việc, Hàn Lỗi
chân thành nói với tôi: “Mỗi gia đình đều có cái khó của riêng mình, nếu cô ấy
không lên tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
Mặc dù cảm thấy rất không
thoải mái, nhưng lời Hàn Lỗi nói lại có đạo lý đến đáng chết đi được.
Vì để cho tâm tình tôi
tốt đẹp lên, Hàn Lỗi giống như đang dỗ dành đứa trẻ lôi kéo tôi đến siêu thị
tiếp tục mua Haagen-Dazs, ý đồ dùng loại kem tôi thích nhất để phân tán đi sự
chú ý, mặc dù tôi không muốn thừa nhận một chút nào nhưng quả thực anh đã thành
công.
Từ siêu thị đi ra, tôi
khôi phục vẻ ngây thơ hoạt bát của mình, cùng Hàn Lỗi vừa nói vừa cười tản bộ
về nhà
Đi qua một ngõ cụt nhỏ âm
u, tôi khẽ liếc nhìn qua, không tự chủ được dừng chân lại, từ từ lui về phía
sau, rón rén đến gần tường nhìn vào trong ngõ hẻm.
Bên trong có hai bóng
người đang hết sức lộn xộn, dĩ nhiên, bọn họ là một nam một nữ.
Quần áo dài tay của cô
gái là thứ mà sáng nay lúc đi đến thang máy tôi đã nhìn thấy, còn áo trong của
người con trai là vật mà lúc đến công ty đi làm tôi có nhìn qua, thuộc về anh
chàng đẹp trai mới tới nhận việc.
Nói cách khác, hai người
kia một người là cô gái bị bạo hành gia đình, một người là thiếu niên đẹp trai
Hà Dịch!
Nói xem, chẳng lẽ bây giờ
lưu hành chuyện cô gái đã có chồng qua lại với thiếu niên cực phẩm đẹp trai
sao?
Mẹ chồng tôi
nói: con dâu ngoan, mẹ phiền não vô cùng, mẹ không tính phúc, mẹ muốn câu dẫn
ông ta—bố chồng con nha!
Đêm, nguyệt hắc phong
cao, cùng nhau thông đồng rình rập.
Lần này là ở một ngõ cụt
bên cạnh con đường, chỗ này rất nhỏ, ít người qua lại nhất là vào buổi tối, vì
vậy có thể nói đây là nơi tuyệt vời nhất để là những chuyện bí mật mà không sợ
ai biết.
Con đường nhỏ này thông
tới đường nhà tôi nên bị tôi phát hiện một cách tình cờ, vì vậy thường xuyên
lợi dụng để hỏi thăm người, dù muốn hay không thì tối nay tôi cũng vô tình gặp
gỡ như trưc đây, hơn nữa đó lại còn là người ta quen nữa chứ.
Mặc dù chỗ này không có
đèn đường nên hết sức tối tăm nhưng nhờ vào màu bạc của ánh trăng đang toả ra
cùng với việc thường xuyên nhỏ thuốc dưỡng mắt tăng thị lực đến 5.2 mà tôi có
thể gần như đại khái thấy được cả hai người bên trong đang “quấn lấy nhau” hết
sức rõ ràng.
Chỉ thấy Hà Dịch ôm thật
chặt lấy tiểu phụ nhân*kia, mở môi ra, không biết là đang nói cái gì, tiểu
phụ nhân kia tâm tình dường như có chút kích động, dãy dụa cùng phản kháng. Hà
Dịch cắn răng, vịn cái đầu của cô ấy rồi cứ như vậy mà cưỡng ép hôn xuống. Dần
dần cô ấy dãy dụa cũng không còn mà khóc ròng cũng không, cả hai cứ như tì