
em tôi đặt lên ghế dựa
nồng nhiệt hôn, không còn chút nào thuần khiết thanh cao nữa.
Đến khi nụ hôn kia ngày
một cuồng dã hơn, tôi vỗ vào cánh tay anh nhắc nhở, người này thật là tùy thời
tùy chỗ có thể động dục mà.
Rốt cục đành phải chờ Hàn
Lỗi thỏa mãn xong, anh mới liếm khóe môi ngồi trở lại trên ghế bình phục hơi
thở của mình, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà khàn khàn nói: “Hừ, lát nữa trở
về nhất định dạy dỗ em!”
Tôi không biết tốt xấu
nhún nhún vai, tỏ vẻ quyết định không quan tâm đến tuyên ngôn của anh.
Nhìn bộ dáng đắc ý của
tôi, anh khẽ cười một tiếng, vừa trộm hôn tôi một cái vừa khởi động xe, tìm chỗ
để cả hai cùng giải quyết bữa tối bên ngoài.
Khi hai chúng tôi cơm
nước no nê về đến cửa nhà, lúc Hàn Lỗi đang tìm kiếm cái chìa khóa thì tôi lại
nhàn nhã ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện cánh cửa đối diện khác hẳn so
với ban sáng, khe cửa còn mở hé lộ ra ánh đèn ấm áp bên trong n
Phát hiện này khiến cho
tôi hết sức vui mừng, cười đến là sáng lạn.
Chuyện đó biểu thị cho
cái gì! Tức là nhà chúng tôi bây giờ đã có hàng xóm nha!
Mọi người có lẽ sẽ cảm
thấy, không phải chỉ là một nhà hàng xóm mới chuyển tới hay sao, cần phải cao
hứng đến thế à? Đúng là như thế, tôi bây giờ vô cùng vui vẻ vì gia đình hàng
xóm này.
Được rồi, tôi muốn giải
thích một chút về cái tình huống này, nhà Hàn Lỗi ở trong một khu nhỏ tại tầng
thứ mười lăm bên trong một tòa nhà cao đến hai mươi lăm tầng lận. Tầng này chỉ
có bốn gian phòng, sau khi tôi chuyển vào đã phát hiện tầng lầu này chỉ có hai
chúng tôi sống mà thôi, xung quanh đều trống không hết cả. Mỗi khi đến đêm
khuya, tôi im lặng một mình ra cửa đổ rác, không khí bốn bề yên tĩnh trống rỗng
luôn khiến da đầu tôi tê dại, lo sợ sẽ thấy ảo giác của mình cho nên kiên quyết
cho là những căn phòng khác trong tầng đều là nơi ở của quỷ.
Hôm nay, nhà cách vách
rốt cuộc đã có chủ, cảm giác này thật là vô cùng thoải mái sảng khoái nha.
Đúng lúc này, cánh cửa
đối diện giống như là tâm linh tương thông với tôi, từ từ mở rộng, đập vào mắt
hai người chúng tôi là một cô bé gái thoạt nhìn không khác tuổi của tôi là mấy,
lớn lên mi thanh mục tú, ngọt ngào rung động, bộ dáng như chim nhỏ nép vào lòng
người lại còn có cả một bộ ngực ngạo nhân khiến kẻ khác phải hâm mộ, đứng ở sau
lưng nàng là một con quái vật, ách, phải nói là một bà cô đã lớn tuổi nhưng vẫn
cố giả bộ non mềm mới đúng.
Tôi cùng với Hàn Lỗi bị
tổ hợp hai người này làm cho sét đánh điện giật, còn bọn họ thì bị vẻ tuấn mỹ
của Hàn Lỗi làm cho thất kinh, kết quả là, tám con mắt nhìn nhau trừng trừng,
thời gian ngưng đọng, vạn vật đóng băng, duy chỉ có tiếng kêu cúi đầu kinh sợ
của chúng tôi cùng tiếng cúi đầu thán phục của họ.
Kinh khủng nhất, đáng sợ
nhất, hãi hùng nhất chính là, bà cô kia dù trát một tầng phấn lót thật dày lên
khuôn mặt già nua nhưng vẫn có thể hiện ra được một màu đỏ ửng ngượng ngùng! Mà
ánh mắt thì khỏi cần phải nói, càng nhìn càng giống quả phụ lâu ngày không thấy
được nam sắc đến mức phát cuồng…
A! Tuyệt đối không thể để
cho hai người này dùng ánh mắt khinh nhờn Hàn Lỗi nhà chúng tôi được!
Cho nên tôi không để lại
dấu vết khẽ di động thân thể, hữu ý vô ý cản trở tầm mắt của bà cô già, bà ta
mặc dù vô cùng bất mãn nhưng cũng không có cách nào, ai bảo chân của tôi dài
hơn chân bà, lớn lên cũng cao hơn bà ta nha.
Cuối cùng vẫn là Hàn Lỗi
khôi phục lại trạng thái bình thường trước tiên, mặt không đổi sắc tiếp tục tìm
kiếm cái chìa khóa.
Bà cô già là người thứ
hai khôi phục lại vẻ bình thường, hắng giọng một tiếng, dùng tiếng nói mềm mại
dẻo quẹo hết sức làm bộ nói với cô gái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đem rác đổ
đi rồi còn quay về dọn dẹp phòng ốc nữa chứ!”
Thân thể đơn bạc của cô
gái nhẹ nhàng rung động một chút, mi mắt rũ xuống, cúi đầu, nhỏ giọng sợ hãi
nói: “Vâng, thưa mẹ”
A! Tôi há hốc mồm, bà cô
già này hóa ra là mẹ chồng của cô gái kia.
Tôi vẫn còn muốn tiếp tục
cảm khái nhưng Hàn Lỗi vì không thể chịu được ánh nhìn chăm chú bốc lửa của bà
cô nên đã kéo tôi vội vào trong nhà, dùng cánh cửa lớn ngăn lại tầm mắt khiến
người ta khó chịu đó.
Sau khi tắm táp xong
xuôi, tôi thay một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, ngồi ở trên bàn ăn từng miếng
từng miếng lớn kem trong hộp.
Không ngoài dự đoán của
tôi, mẹ chồng của cô gái kia chắc chắn không phải mẹ kế, từ ánh mắt ác độc của
bà ta là có thể nhìn ra, bả nhất định là một bà mẹ chồng hung hãn, ai, cô gái
đáng thương, căn bản chính là xì trum tội nghiệp gặp phải Gargamel* mà!
(*Xì trum:
Xì Trum (tiếng Pháp: Les
Schtroumpfs) là một loạt truyện tranh và phim hoạt hình của
Pháp, được vẽ bởi Peyo (bút
danh của Pierre Culliford) người Bỉ.
Loạt truyện này đã lần đầu tiên ra mắt vào ngày 23 tháng 10 năm 1958 trên tạp
chí Spirou tại Bỉ, vài thập kỷ sau đó nó được chuyển thể thành phim hoạt hình
dành cho thiếu nhi với phiên bản lồng tiếng Anh bởi Hanna-Barbera Productions với tên The
Smurfs. Cốt truyện chủ yếu xoay quanh cuộc sống hằng ngày của một chủng tộc tí
hon có nước