
huốc dở khóc dở cười. Bất lực nhìn trời, chẳng lẽ ta thật sự phải tiếp nhận tin mình đã mang
thai sao?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ăn trước một chút đi, ta vừa rồi có gọi tiểu
nhị lát nữa sẽ đưa lên. Nhị Nữu ngươi đã một ngày chưa có ăn gì rồi.”
Lục mỹ nam lấy đi phương thuốc trong tay ta, vỗ nhẹ người ta lúc này vẫn đang ngây dại nhìn trời.
Ngay lúc Lục mỹ nam vừa nói, ta quả thật cảm thấy hơi đói liền gật đầu
đồng ý. Y lời, chỉ trong chốc lát tiểu nhị liền gõ cửa đưa thức ăn vào.
Bởi vì chân ta không tiện đi lại nên Lục mỹ nam bảo ta cứ nằm đó rồi
xoay người bưng thức ăn tới, còn làm như muốn đút cho ta ăn. Ta chỉ là
chân không thể động thôi, chứ tay đâu có bị cái gì, nếu cứ để Lục mỹ nam đút cơm thật là xấu hổ. Ta đang muốn tiếp nhận bát đũa, ngờ đâu lúc mùi thức ăn vừa xông vào mũi, ta đột nhiên có cảm giác dạ dày quay cuồng,
sau đó nhờn nhợn một đống cổ vị bốc lên. Ta lập tức ngã đến bên giường
…nôn một trận!
Nôn khan vất vả một hồi xong, ta đứng lên, cùng Lục mỹ nam trơ hai mắt nhìn nhau. Ta khi không lại…nôn ọe! ! ! ! ! !
Chẳng lẽ…ta thật sự trở thành Thánh mẫu? Lão Thiên a, ta ngay cả nghĩ
cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm Thánh mẫu, ngươi lại muốn ta làm Thánh mẫu tới cùng sao?
Ta mất tự nhiên nhìn Lục mỹ nam. Lục mỹ nam đón lấy bát đũa xong lại
giúp ta tựa lưng ngồi lại. Nói: “Ta đi gọi chủ quán tới thu dọn một
chút, dọn luôn thức ăn đi, lát nữa lại đem cho ngươi một ít cháo trắng
vậy.”
Sau khi Lục mỹ nam rời khỏi, một mình ta ở lại trong phòng khóc không ra nước mắt. ta…ta như thế nào mang thai được? Hơn nữa, bi thảm nhất chính là trai đẹp nhiều đến như vậy mà ta rõ ràng cũng chưa ăn được một
người, có lý nào chưa ăn bánh đã phải trả tiền rồi? Điều này đối với một lang nữ mà nói, thực là một sự châm chọc lớn lao mà T_T
Lúc Lục mỹ nam bưng tới chén cháo trắng, ta một chút thèm ăn cũng không
có, ăn vài miếng qua loa đại khái rồi ngả đầu ra ngủ. Được rồi, ta hiện
giờ là phụ nữ có thai, dễ dàng mệt mỏi….
Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm giác trở mình không được. Ta mở mắt ra phát hiện có người đang ôm mình, còn ôm chặt đến nỗi khiến ta hít
thở không thông. Đèn trong phòng đều tắt hết, ta nhìn không rõ là ai.
“Lục sư huynh?” Ta thử hỏi dò.
“Ừm, Nhị Nữu tỉnh rồi?” giọng nói của Lục mỹ nam.
“Ngươi sao lại?” Chạy đến giường ta mà ngủ? Ta thắc mắc.
“Đứa bé là của Tiểu Lôi sao?” Không đợi ta nói xong, Lục mỹ nam đột nhiên chen ngang.
“Không phải ! ! Ta căn bản ăn hắn không được!” Khẳng định không phải Tiểu Lôi-, nếu không ta đã sớm bị đánh chết rồi.
“Tại sao?” Lục mỹ nam thắc mắc.
Ta thoáng chút ngây người, mới phát hiện câu trả lời của mình thật sự
không ổn, vội vàng bổ sung: “Tiểu Lôi còn nhỏ như vậy, ta…ta nhất định
dù có đói khát đến mấy cũng không ăn hắn-, ta không cầm thú như vậy.”
Vòng tay đang ôm tay ta có chút căng thẳng.
Ta hối, hình như nói như vậy lại càng không thích hợp! Vì vậy ta sửa
miệng: “Không phải, không phải! Ý ta là, ta mặc dù cầm thú, nhưng ta
tuyệt đối sẽ không phát tiết dục – vọng – với Tiểu Lôi-!”
Vì vậy, nắm tay ta càng xiết chặt hơn.
Ta đảo! Ta đây ăn nói vụng về-, càng nói càng xấu hổ, đành dứt khoát nói: “Tóm lại là ta chưa từng đụng tới Tiểu Lôi!”
“Vậy là của Thanh Long -?” Giọng nam âm hơi hơi phập phồng.
“Thanh Long?” Ta chợt nghĩ, ba tháng trước ở Linh Sơn là đoạn thời gian
Thanh Long một mực giúp ta ngâm trong đầm nước trị thương, chẳng lẽ như
vậy mà cũng có thai sao?
Thấy ta không nói, Lục mỹ nam hình như cho là ta chấp nhận, đột nhiên nói: “Lúc ngươi có dục vọng nhất định tìm hắn sao?”
“Không phải, ta…Lục sư huynh, ngươi muốn làm gì!” ta đang muốn đem nghi
vấn trong lòng mình nói ra. Lục mỹ nam lại đột nhiên trở mình đè ta
xuống dưới. Bởi vì dựa vào rất gần, ta thậm chí có thể nghe được tiếng
hít thở dồn dập của hắn.
“Sau này nếu ngươi có nhu cầu dục vọng, ta có thể thỏa mãn ngươi!” Dứt
lời liền hôn lên môi ta, rất mạnh bạo, nếu nói là hôn không bằng nói là
gặm!
“Ngô… Ngô ngô… Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô ngô… ( Lục sư huynh… Không
phải như ngươi tưởng tượng đâu! )” Bởi vì miệng bị khóa chặt, ta chỉ có
thể phát ra mấy tiếng ngô ngô.
Mặc dù Lục mỹ nam hôn rất thô bạo, nhưng hai tay lần cởi y phục của ta lại rất ôn nhu.
“Lục…sư huynh!” Lục sư huynh cuối cùng cũng thả miệng ta ra, ta kêu lên sợ hãi.
“Ta sẽ để cho ngươi rất thỏa mãn-.” Lục mỹ nam dùng hai tay đỡ lấy đầu
ta, lại điểm nhẹ lên môi ta, âm thanh khàn khàn mang đầy từ tính chậm
rãi phủ xuống bên tai ta
Vì vậy ta lập tức đã bị âm thanh này nhóm lên lòng xuân…
…Sôi ùng ục…ta vội nuốt nước miếng. Chờ chút -, Lục mỹ nam, ngươi có biết ngươi bây giờ rất mê người không!
Ta cố gắng nhịn không động tâm, mặc dù ta rất muốn ăn Lục mỹ nam.
Chính là…T_T
“Ta….Ta có…có thai.” Ta vội vàng nói trước khi bản thân mất đi lý trí.
Lục mỹ nam thoáng sửng sốt, tay vẫn đặt bên hông sườn của ta, nhìn ta
chăm chú hồi lâu. Thích ứng được với bóng tối, ta có thể thấy viền mặt
của Lục mỹ nam. Cùng với hô hấp của Lục mỹ nam, mái tóc đen mượt của hắn bay bay đảo qua cần cổ ta.