
ắt sát quang muốn làm ta
sợ chết khiếp. Vấn đề là, lúc này thuốc trong người hắn đang phát tác,
gương mặt ửng đỏ, cái miệng chúm chím thở gấp, làm thế nào cũng nặn
không ra được nét giận dữ.
“Nhị Nữu, ngươi mau thả ta ra…ta sẽ không truy cứu nữa.” Đại biến thái thấy dùng cương đánh không được, đành phải mềm mỏng.
Ta sửng sốt, suy nghĩ xem lời hắn nói có thể tin không, sau đó lắc đầu,
bắt đầu ra tay bóc lột y phục Đại biến thái. Đúng là cực phẩm mỹ nam,
vóc người da dẻ không chê vào đâu được
“Nhị Nữu! Ngươi…Ngươi…nếu không dừng lại, ta…chắc chắn ngươi sẽ…Hối
hận-!” Đại biến thái thấy ta cương nhu đều không chịu, cuối cùng hạ tối
hậu thư.
“Ta đã hối hận!” Ta khoái trí trả lời. Vừa nói vừa tiếp tục bóc nốt lớp
quần áo cuối cùng. Vừa lúc lớp vải cuối cùng từng mảnh từng mảnh bị lột
bỏ, ta chỉ cảm thấy trước mắt tràn ngập kim quang, Đậu hũ a đậu hũ a!
Gào khóc Gào khóc…
“Đại nhân, tấu chương từ kinh thành chuyển đến, có trình lên đại nhân
hay không?” Thời khắc quyết định, âm thành từ cửa vọng vào khiến ta
nhiệt huyết đang sôi trào bỗng phụt…tắt ngấm!
Giọng nói bất thình lình khiến ta kinh hãi nhảy dựng! Ta giật mình nhìn
trước mắt Đại biến thái đã bị bóc sạch sẽ đang cột dính vào thành
giường, (° △ °|||)︴ Trời ạ, có ai nói cho ta biết, ta vừa mới làm cái gì không Orz! ! ! ! ! !
Trong xe an tĩnh một lúc lâu, người chờ ở ngoài có vẻ sốt ruột muốn vén
rèm xem thử, ta cảm giác sống lưng lạnh buốt, người bắt đầu toát mồ hôi
lạnh.
“Lát nữa…hãy trình lên, các ngươi…lui xuống trước đi!” dnt khó nhọc, gằn từng tiếng nói.
“Vâng!”
Còn lại trong xe, ta cầm trên tay lớp quần áo cuối cùng vừa mới được bóc ra từ trên người Đại biến thái, cùng Đại biến thái đang bị cột trên
giường, mắt to trừng mắt nhỏ…
“Thả…ra!” Đại biến thái lại ra lệnh.
Ta dĩ nhiên trở lại như lúc thường, te te đi ra cởi trói. Trong giây
phút tay ta tiếp xúc với đai lưng, ánh mắt Đại biến thái lúc nãy còn
tràn ngập sát ý bỗng trở nên thanh tĩnh!
Trốn! Phải mau trốn! ! ! Ý nghĩ như chớp xoẹt lên trong đầu, ta lập tức
ngừng tay, xoay người chui ra khỏi xe. Vừa ra khỏi xe, ta lại sững
người, xoay người chui lại vào trong!
Sau đó…
Sau đó ta nhìn Đại biến thái đang giận dữ thêm một chút, rồi đem nhặt
hết đống y phục của Đại biến thái lên, cuốn thành một đống lớn, ôm lấy
mang theo chuồn ra khỏi xe! Hy vọng như vậy có thể cho ta tranh thủ thêm chút thời gian mà chạy thoát….
Ta ôm đống quần áo của Đại biến thái, len lén đi đến xe ngựa của Tiểu
Loi. Vọt vào trong, ném đống quần áo vào lòng Tiểu Lôi rồi lôi kéo Tiểu
Lôi bỏ chạy “…Đừng hỏi, mau nhanh đi theo ta, chạy cứu mạng!”
Sau khi rời khỏi, ta triệu hoán Tiểu Chu Tước biến thành con chim nhỏ,
hai người một chim, dự tính len lén tránh né tầm mắt quá rộng của đám
người hầu của Đại biến thái, chạy ra khỏi đoàn xe.
“Tiểu Lôi, ngươi biết khinh công không?” Ta biết ‘Mạc kế’, chỉ cần thuận lợi ra khỏi đoàn xe, chạy trốn sẽ không thành vấn đề.
Tiểu Lôi mê mang – lắc đầu!
Ta Orz! ! ! ! ! ! ! ! Ta đã nói rồi, không thể mang Tiểu Lôi, không thể mang Tiểu Lôi mà T_T…
Bất đắc dĩ, ta đành phải nghĩ cách. Bê đống quần áo của Đại biến thái đi tìm Thanh Y.
“Thanh Y, đây quần áo Thừa tướng đại nhân tắm xong thay ra, hắn lệnh
ngươi đi giặt sạch!” Ta đem trút đống quần áo của Đại biến thái qua cho
Thanh Y.
Thanh Y nghi hoặc nhìn quần áo trong tay, không sao hiểu được.
“Nơi đó có bờ sông, hôm nay lúc ăn cơm, ta không cẩn thận hất nước lên
người Thừa tướng đại nhân, cho nên hắn sai ngươi đi giặt.” Ta tiếp tục
bình tĩnh – nói dối.
Có thể là Thanh Y bị vẻ nghiêm túc của ta làm cho mơ mơ hồ hồ, cũng có
thể là Thanh Y chưa từng gặp qua tình huống thế này bao giờ, không phản
ứng kịp, đành phải ôm quần áo đi ra hướng bờ sông.
Thanh Y vừa rời khỏi, ta lập tức đi đến chỗ bạch mã buổi sáng được người thương nhân kia tặng. Bạch mã kia vốn đang nhàn nhã gặm cỏ dạo chơi,
thấy ta đến gần thì ngừng ngay việc nhai cỏ, ngơ ngác nhìn ta đang từng
bước từng bước lại gần. Lúc ta sắp chạm vào người nó, bạch mã đột nhiên
cả người rung lên, không ngừng thối lui ra sau, còn chưa biết làm thế
nào thoát khỏi dây cương, đã bị ta cưỡi lên người. Ta kéo Tiểu Lôi nhảy
lên ngựa, ngồi sau ôm lấy lưng mình, sau đó ta tháo dây cương.
Ta dùng sức huy động dây cương nhưng bạch mã vẫn không chút hợp tác, chỉ một mực đảo quanh tại chỗ, cố vùng vẫy lắc người muốn hất ta và Tiểu
Lôi xuống đất. “Làm sao bây giờ?” Tiểu Lôi ôm ta vội hỏi.
“Đánh mông nó!” Ta ra lệnh.
“Nha” sau đó, Tiểu Lôi dồn sức vào tay đánh một phát ra sau.
Bạch mã dựng thân hí vang, chảy ra hai giòng lệ, phóng như điên về phía
trước, làm hại ta thiếu chút nữa giữ không được dây cương.
“Lần sau đánh nhẹ một chút.” Ta lại nói với Tiểu Lôi.
Cứ chạy như vậy một ngày một đêm, ta cùng Tiểu Lôi rốt cuộc đi đến một
thị trấn gần kinh thành, nghĩ có lẽ Đại biến thái sẽ không đuổi kịp, mới an tâm xuống ngựa. Bạch mã vốn anh tuấn ngời ngời nay mặt mũi tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, lại chảy nước mắt, phía bên phải cái mông trắng noãn
có một vòng tròn