
dụp đổ, bắt đầu màn đại
náo “Đây là cái cuộc thi gì! ! ! ! Bái sư còn muốn chấm vũ đạo! ! !
Ngươi nhìn xem có mấy người Đại lão gia biết múa…” Rút gân nam còn chưa
nói xong, đã bị người đánh cho bất tỉnh, lôi đi…
Đến lượt Chu Tinh Phát, đợi mãi không thấy có người bắt đầu. Ban giám
khảo đang muốn tuyên bố Chu Tinh Phát bỏ quyền thi đấu thì nhìn thấy một người mặc độc một cái khố, tồng ngổng tồng ngồng vọt lên bắt đầu. Hắn
toàn thân thịt béo núc ních…khỏa thân a khỏa thân a, trên bụng còn vẽ
thêm mot65 khuôn mặt tươi cười!…Muốn vào Linh Sơn mà dùng chiêu ác như
vậy sao…Ta đã hoàn toàn bị thịt béo bóng lưỡng trước mắt làm cho rung
động, cho nên lúc trưởng lão chấm điểm quan trọng như vậy, ta vẫn còn
trong tình trạng lăng loạn.
Màn “Vũ đạo” của Chu Tinh Phát rung động lánh nhân rốt cuộc kết thúc,
cuối cùng cũng đến phiên ta lên sân khấu. Đối với vũ đạo, ta cũng rất có lòng tin-! Ta cố ý chọn khúc vũ mà khi còn ở nhà Đại Biến Thái đã ngày
đêm luyện tập. Âm nhạc vừa mới dạo lên, toàn thân ta như cuốn sách nhạc
được ghi chép sẵn cứ thế tung ra, múa theo phản xạ, mỗi chiêu mỗi thức
đều giống như nước chảy êm đềm, nhẹ nhàng lướt cùng tiếng nhạc. Âm nhạc
việt tấu việt hưởng, ta càng múa càng nhanh, một thân hồng y khiến ta
như tinh linh, trên võ đài qua lại không ngớt. Vũ khúc kết thúc, khắp
nơi hoàn toàn yên lặng. Thật lâu sau, tiếng võ tay nổ tung, như sấm. Ta
hoàn toàn bất ngờ, ta biết bản thân nhảy múa không tệ, nhưng đạt được
hiệu quả như vậy thật không dám mơ tới. Ngoài suy tính – hai điểm bay
tới tay!
Sau cuộc thi vũ đạo, ta đã có bốn điểm, kế tiếp là nhạc khí cùng mị
thuật, ta chỉ khi nào kiếm được ba điểm mới có thể thuận lợi bái sư.
Cuộc thi tiếp theo là nhạc khí, may mắn là bản thân lúc ở nhà Đại Biến
Thái có học qua đàn tranh (…) Một điểm, chỉ cầu bắt được một điểm! Còn
lại mị thuật, nghĩ sau vậy T_T…
Ngày thi nhạc khí.
Trầm Dược lại dùng tiếng tiêu khiến bao người kinh hãi một lần nữa chinh phục toàn trường, nhận được hai điểm, trở thành người đầu tiên trong
năm người thông qua cuộc thi. Mà Rút gân nam không biết có phải trong
cuộc thi vũ đạo bị đả kích quá lớn hay sao mà đến giờ vẫn còn hôn mê,
không tới dự thi. Lại một lần nữa rung động nhân tâm chính là người
trong cuộc thi vũ đạo khỏa thân múa bụng – Chu Tinh Phát, lần này, hắn
lôi theo hai cái đại la sát, loảng xoảng…loảng xoảng…loảng xoảng…đi lên
sân khấu…Ta kinh – cằm rớt xuống đất. Chu huynh đệ, ngươi dám chắc ngươi không phải là ác cảo không -? !(ác cảo: độc ác máu lạnh)
Đến lượt ta, ta lại một lần nữa vô cùng chân thành khẩn cầu trời cao cho kỳ tích xuất hiện đi! Một điểm, chỉ cần bắt được một điểm là tốt rồi!
Ta yên lặng ngồi trước đàn tranh, hít sâu một hơi, bắt đầu khảy đàn!
Nhạc thanh vang lên, trên mặt chúng nhân hiện bất đồng trình độ co quắp, Lục mỹ nam trước nay vẫn một mực bảo trì nụ cười lúc này nụ cười cũng
vô cùng cứng ngắc, thời gian trôi qua, thậm chí miệng bắt đầu sùi bọt
mép, ngay cả rút gân nam mới vừa hồi phục nay lại bắt đầu đi đứng co
quắp….
“Dừng lại! ! ! ! Dừng lại ! ! ! ! Ngừng…Ngừng bắn…Ngừng bắn! Hai điểm!
Ta cho ngươi hai điểm! ! ! ! ! ! !” Cái kia…bạch y trưởng lão te rống
lên. Các trưởng lão khác cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý!
Kỳ tích, cứ như vậy….Lại lần nữa quá mức. Lay động…Bạo phát…
(Lời thuyết minh. Tiểu đồ đệ: sư phụ, vì sao cầm âm như vậy lại có thể
được hai điểm? Bạch y trưởng lão: Đồ nhi à, có thể đem cầm âm bắn thành
đạn như vậy, cũng là một loại cảnh giới…)
Ta vô cùng hưng phấn nhẩm tính số điểm của mình. Sáu điểm! Như vậy chỉ
cần mị thuật lại được một điểm, ta có thể ở lại Linh Sơn ,hồi phục võ
công và trí nhớ – hy vọng cách ta ngày càng gần. Chính là…Cái…mị thuật
này…Phải làm thế nào mới có được một điểm …
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cuối cùng kiên trì tìm đến Phù Dung.
“Phù Dung tỷ tỷ….Xin…Xin dạy ta mị thuật đi!” Không biết vì sao, những lời này ta vừa nói ra miệng, toàn thân đều phát lạnh.
Phù Dung do dự một chút, cuối cùng đáp ứng.
Mị thuật, thông tục mà nói chính là dụ dỗ, chính là khiêu khích, dùng tứ chi, ánh mắt và động tác hoặc ngôn ngữ khiêu khích, mục đích là làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, Hôn nhiên mà chết. Phù Dung tỷ tỷ giải
thích với ta. “Hiểu chưa?”
Ta cái hiểu cái không cũng gật đầu.
“Chúng ta đây… trước bắt đầu từ ánh mắt!”
Một lúc lâu sau.
Ẩn tình đưa tình! Ẩn tình đưa tình hiểu không! ! Người cười như con ngốc để làm chi! ! ! ! !” Không thể nhịn được nữa, Phù Dung tỷ tỷ gào rít.
….>o
“Chẳng phải ta đã làm mẫu cho ngươi xem rất nhiều lần rồi sao? !Ngươi như thế nào mà học cũng không xong a?”
…..Chính là ta cảm giác được ánh mắt ngươi tương đối giống như mắt động kinh.
“Như vậy đi, ngươi tưởng tượng ra cái ngươi yêu nhất, hắn hiện tại đang ở trước mặt ngươi, hắn nhìn ngươi, ngươi nhìn lại hắn…Ngươi nhìn lại
hắn….Dùng loại cảm giác này nhìn hắn…Đúng…Đúng cái loại…mê ly này…ánh
mắt chờ mong…Đúng, cứ tiếp tục…đừng có ngừng…Tiếp tục, tiếp tục….Cố gắng lên…Dùng sức nghĩ…Không…Không đúng! Không đúng! ! Ngưng, ngưng! ! ! !