Snack's 1967
Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323415

Bình chọn: 7.5.00/10/341 lượt.

được! Ngươi mau mau mang Tiểu Chu Tước về Linh Sơn đi.”

Lục mỹ nam nhìn khầu súng trong tay ta một chút, lại nhìn thi thể nằm

đầy đất bên kia, gật đầu. Súng tự động trong tay ta liền ‘băng’ một

tiếng, biến trở về thành tiểu cầu. Sau đó tiểu cầu xuất ra một thẻ bài,

mặt trái viết: “Chủ nhân, hôm nay ta đã biến hình nhiều lắm rồi, linh

lực đã hết. Muốn nghỉ phép.”

Ta đảo! Sao ngươi không nói sớm a. Nói sớm thì ta đâu có bắn bằng bằng

lung tung. Không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Phải nghỉ ngơi bao

lâu?”

Tiểu hắc cầu xuất ra thẻ bài: “Nửa tháng.” Sau đó hóa thành dây treo dtdd, trở về giắt trên dtdd của ta

Ta…

“Chuyện gì vậy?” Lục mỹ nam hỏi ta.

Ta vừa muốn giải thích, lại nghe hướng lúc nãy hắc y nhân tháo chạy

truyền đến tiếng kêu cực hoảng thảm thiết, đồng thời có tiếng thú rống

vang dội.

Ta quay đầu, nhìn phía phát ra thanh âm, một khoảng ngân quang hiện lên, một con bạch hổ thật lớn toàn thân phát linh quang xuất hiện trước mặt

ta.

“Bạch Hổ? !”

“Bạch Hổ sư huynh? !”

Ta cùng Lục mỹ nam đồng thời kêu lên.

Bạch Hổ nhảy đến trước mặt hoàng thượng, nhìn Tiểu Chu Tước đang được

hoàng thượng ôm trong lòng. Sau đó hiện hình thành người, đem Tiểu Chu

Tước từ trong lòng hoàng thượng ôm lấy.

Ta muốn giải thích cho Bạch Hổ Tiểu Chu Tước bị trúng độc như thế nào,

lại bị Lục sư huynh ngăn cản. Chỉ thấy Bạch Hổ lập tức ngồi xuống, bắt

đầu truyền linh lực cho Tiểu Chu Tước.

Một lúc sau, Tiểu Chu Tước hơi hơi mở mắt, ngã vào lòng Bạch Hổ. Yếu ớt

nói: “Bạch Hổ ca ca, ta đang nằm mơ sao? Ngươi không phải đang bế quan

tu luyện chuẩn bị độ kiếp hay sao, tại sao lại đến đây?”

“Ta cảm ứng được ngươi gặp nguy hiểm, không ngờ vẫn đến chậm một bước.”

Trên mặt nguyên bổn vẫn đầy lông hổ oai hùng, vạn phần ảo não.

Ta hơi khó chịu. Nói: “Bạch Hổ, thật xin lỗi, đều là ta không tốt, không thể bảo vệ được Tiểu Chu Tước.”

“Không thể trách ngươi Nhị Nữu tỷ tỷ. Là tại bản thân ta quá tham ăn…”

“Bạch Hổ, ngươi đến thì tốt rồi, mau mau mang Tiểu Chu Tước trở về Linh

Sơn. Nàng đã trúng độc kế của Yến Vương, ăn phải giun độc. Phải nhanh

chóng nhờ Thanh Long chữa trị cho nàng.”

Bạch Hổ gật đầu, hiện lại nguyên hình, cõng Tiểu Chu Tước trên lưng. Sau đó nói với chúng ta: “Có thể làm cho thánh thú chúng ta trúng độc, trên thế gian này chỉ có một loại hắc thủy. Biết được bí mật này, ngoại trừ

sư phụ, chỉ có đại trưởng lão Linh Sơn mà thôi!” Nói xong, cõng theo

Tiểu Chu Tước nhanh chóng rời đi.

Ta cùng Lục mỹ nam đưa mắt nhìn nhau, bên trong trưởng lão Linh Sơn vẫn còn người của Yến Vương?

“Mặc kệ thế nào, chúng ta phải…tìm một chỗ trú thân trước đã.” Hoàng thượng nãy giờ không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng.

Ta gật đầu: “Nhưng mà…Các ngươi, có ai mang theo tiền không?”

“Tiền?” Hoàng thượng lắc đầu “Trẫm chưa bao giờ mang theo tiền.”

Ta quay đầu nhìn qua Lục mỹ nam. Kết quả, trên mặt Lục mỹ nam xẹt qua một tia ngượng ngùng.

Ta tuyệt vọng, nhưng mà cũng đúng, ai lại đi chủ trì lễ hiến tế mà chuẩn bị mang tiền theo làm gì = =

“Trẫm biết có thể đi đâu?” Hoàng thượng bỗng nhiên nói.

“Hôm nay tất cả quan viên đều đến tham gia hiến tế. Yến Vương nhất định

sẽ thừa dịp này khống chế tất cả bọn họ. Nhưng hắn không biết, còn có

một quan văn không ra gì, không hiểu sao lại bị người ta đánh đến thương thế nghiêm trọng, vẫn xin phép nghỉ đến bây giờ.” Hoàng thượng từ từ

nói.

Ta đột nhiên có dự cảm không hay, quan văn không ra gì…Khó hiểu bị người ta đánh…Thương thế nghiêm trọng…Ánh mắt ta bắt đầu lảng đi.

“Theo ý người là, đi tìm hắn? Người đó có thể tin được không?” Lục mỹ nam hỏi.

Hoàng thượng gật đầu. “Hắn là người của ta. Quan trọng nhất là ta ban cho hắn nơi ở, cách đây rất gần.”

Lục mỹ nam suy nghĩ một chút lại nói: “Các ngươi ở đây chờ ta một lát,

không được chạy loạn. Quân Yến Vương tạm thời có lẽ không dám kéo tới

đâu.” Sau đó phi thân bỏ đi. Đại khái chừng một canh giờ sau, Lục mỹ nam ôm một đống quần áo nông dân trở về.

“…Cầm quần áo thay trước đã, quần áo chúng ta đang mặc rất dễ nhận dạng. Thay đổi y phục xong, đợi đến đêm chúng ta sẽ khởi hành.”

Ta nhìn quần áo nông dân được ném đến. Ách…Lục mỹ nam, không phải là…trộm về chứ…

Đêm khuya…

Lúc ta nhìn thấy tấm biển trên phủ đệ, viết ‘Lâm gia’, ta biết dự cảm của ta là chính xác…

“Ai đó? Đêm hôm khuya khoắc đến gõ cửa!” Hạ nhân Lâm gia nghe thấy tiếng đập cửa, vừa than thở vừa bất mãn thò đầu ra. “Ngươi là ai a? Ngươi là

ai a? Hơn nửa đêm rồi còn đập loạn cái gì nữa? Cũng không nhìn thử xem

đây là đâu a, là nơi để các người đập loạn như thế sao?” Hạ nhân kia

nhìn quần áo của chúng ta xong, khinh bỉ nhìn hoàng thượng nói.

“Ngươi!” Hoàng thượng đang muốn bốc hỏa, lại bị ta cản lại.

“Đi, thông báo cho Lâm lão gia các ngươi biết, nói rằng, Cẩu nhi ca, Nhị nữu ta về thăm!” Dứt lời, ta rút trên tóc ra một cây trâm, nhét vào

trong tay hạ nhân kia.

Thật vậy, chỉ chốc lát sau, Cẩu nhi ca trên đầu còn quấn băng vải cùng

với hạ nhân vội vã chạy tới. Nhìn thấy hoàng thượng, đầu tiên là sững

sờ, sau đó vội vàng định quỳ xuống lại bị hoàng t