
– ở. Đây gọi là cảm cái gì tạ!”
Ta nhìn Trình Xuân Hoa cười lạnh. Xuân Hoa a Xuân Hoa, ta khinh không
thèm so đo với ngươi, ngươi lại tự mình tìm đến chỗ chết. Mắng tiếp đi,
mắng tiếp đi. Ngươi hay ngươi này, há mổm hại chết cả nhà ngươi.
“Vị…phu nhân này, đoàn người chúng ta trên đường có chút khó khăn, tạ lễ này tạm thời không có, nhưng ngày sau chắc chắn sẽ thâm tạ.” Lục mỹ nam cũng chau mày, hơi tức giận nói với Trình Xuân Hoa.
“Tạ lễ? Hừ, được thôi, ta coi như các ngươi thật có tạ lễ. Nhưng bây giờ ta muốn có được tạ lễ trước, cô!” Trình Xuân Hoa chỉ vào ta. “Làm nha
hoàn cho ta!”
Ba! Trình Xuân Hoa vừa dứt lời, Cẩu nhi ca ngay sau đó vung lên một cái bạt tai vang dội.
“Ngươi, cút về phòng cho ta!” Cẩu nhi ca tức đến phát run, run rẩy chỉ vào Trình Xuân Hoa quát.
“Ngươi…Ngươi ngang nhiên vì nó mà đánh ta!”Trình Xuân Hoa bụm mặt, nước mắt đầm đìa, không thể tin được – nhìn Cẩu nhi ca
“Cẩu nhi ca ~” Ta quyến rũ gọi.
“Ngươi cũng đừng quát chị dâu. Nàng không biết chuyện của chúng ta mà ~, mời nàng trở về đi. À ~ còn nữa, nhớ nói kỹ cho chị dâu biết, sau này
vạn lần ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Cứ gặp nàng là ta
lại đau đầu.” Ta làm bộ xoa xoa đầu.
“Nhị…Nữu…” Trình Xuân Hoa cay độc nhìn ta. Xoay người bỏ đi.
Ta vỗ vỗ vai hoàng thượng. “Thấy không, đây chính là phụ nữ đánh ghen
trong truyền thuyết. Trong hậu cung của ngươi, có rất nhiều!”
Hoàng thượng ai oán trợn mắt lườm ta.
“Nhưng không cần lo, nếu ngươi không thể quay về, cứ đẩy hết qua cho Yến Vương đi ~!” Ta xem như an ủi – nói.
Nghe vậy, hoàng thượng lại càng ai oán – lườm ta.
“Ngươi đừng ai oán. Ta đã nghĩ ra cách trở về rồi.” Té ngã ở đâu thì
đứng lên ở đó, Trình Xuân Hoa, hành vi của ngươi, trái lại còn giúp được ta.
“Trở về kinh thành?” Hoàng thượng lắc đầu.
“Không, trở về tế đàn.”
“Tế đàn?” Lục mỹ nam đột nhiên hiểu ý. “Ta đây đi ra ngoài một chuyến, giúp ngươi tìm về một thủy tinh cầu.”
Ta lắc đầu. “Không cần, Lục sư huynh, tự ta có cách. Nhưng mà, chúng ta phải đợi, đợi thêm nửa thàng nữa.”
“Hiện tại điều chúng ta phải làm, là nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, không
để Yến Vương phát hiện hành tung của chúng ta.” Ta tự tin nói với hoàng
thượng và Lục mỹ nam.
Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc gật đầu. Quay qua nói với Cẩu
nhi ca: “Lâm ái khanh ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Cẩu nhi ca vội vàng gật đầu.
Nghĩ được đối sách, ta không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, chỉ có chút khó
hiểu – lại có chút lo lắng cho Đại biến thái. Hắn mất tích? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…Ta lắc lắc đầu. Hắn là tên biến thái, biến thái như
vậy sẽ không dễ gì gặp chuyện không may-!
Cuộc sống kế tiếp, ta vốn muốn chờ đợi cho đến lúc phản công. Nhưng hết
lần này đến lần khác thì kẻ bại não kia lại không cho ta đợi.
Không sai, kẻ bại não này chính là Trình Xuân Hoa.
Ngày đó, nàng hiên ngang bước vào phòng ta, sau đó tao nhã ngồi xuống,
dùng giọng điệu đúng tiêu chuẩn vợ cả đối với bà ba nói với ta: “Nói đi, ngươi rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền.”
Ta đang nằm ngẩn người trên giường, nghe thấy nàng đột nhiên đến nói một câu như vậy, thiếu chút nữa ói mửa.
Thấy ta không trả lời, Trình Xuân Hoa lại nói tiếp: “Ngươi muốn bao
nhiêu ta đều cho ngươi, chỉ mong ngươi trả Kính Chi lại cho ta.”
“Đại tỷ, mời ra cửa quẹo phải. Kính Chi nhà các người không ai muốn dành đâu.” Ta đưa tay, ý bảo nàng mau nhanh đi ra ngoài.
“Không, từ lúc ngươi đến tới bây giờ, Kính Chi đã hoàn toàn thay đổi. Ta biết, ta biết ngươi hận ta. Ngươi chỉ muốn báo thù xưa. Ta sai rồi, cho ta xin lỗi…Ngươi cần tiền, bao nhiêu ta cũng đưa cho ngươi, chỉ cầu
ngươi, đừng quấn quít lấy Kính Chi nữa, xin ngươi…” Trình Xuân Hoa đột
nhiên chạy lại gần, quỳ rạp xuống trước giường ta, nước mắt như mưa…
Ta…
“Đại…đại tỷ. Ta thật sự không có hơi sức đâu mà hận ngươi. Mặc dù ngươi
thật sự ác độc tục tằng, rất đáng ghét. Nhưng mà lần này đến ở lại nhà
các ngươi thật đúng là ngoài ý muốn. Ta xin ngươi, ngươi đừng ở đây khóc lóc được không?”
“Vậy, ta cho ngươi tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Chỉ cần các ngươi lập tức rời đi!” Trình Xuân Hòa nức nở nói.
“Xuân Hoa! Ngươi lại tới đây làm loạn sao!”
Lần này, chưa đợi ta đáp lời, Cẩu nhi ca vội vã chạy đến mở miệng huấn dạy. Hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng lên tiếng chạy tới.
“Ngươi còn bao che cho nàng!” Trình Xuân Hoa tuyệt vọng lườm Cẩu nhi ca, đột nhiên rút từ ống tay áo ra một con dao nhỏ, hướng ta đâm tới. Ta
còn chưa kịp né tránh, chỉ thấy Trình Xuân Hoa bị Lục mỹ nam phi thân
đến đánh cho một chưởng bay ra.
“Nhị Nữu.” Lục mỹ nam nắm tay khẩn trương kiểm tra.
“Ta không sao.” Ta lắc đầu.
Lúc này, Trình Xuân Hoa phẫn nộ đến mất hết lý trí, ngang nhiên cầm con dao lên, đâm đến hoàng thượng.
Lục mỹ nam thuận tay túm lấy cái gối đầu ném đến sau lưng Xuân Hoa. Vì
vậy, Trình Xuân Hoa đang nhằm hướng Hoàng thượng nhào đến liền té chúi
xuống đất. Sau đó chỉ nghe rẹc một tiếng, lưng quần đáng thương của
hoàng thượng rách ra, chiếc quần thuận thế chạy xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Lục mỹ nam là che đ