
g – trả lời.
“Lục sư huynh.” Ta nghiêm túc tự vấn một hồi, cũng đã có quyết định.
“Lục sư huynh, võ công của ngươi cao nhất, một mình ngươi đưa Tiểu Chu
Tước đi sẽ dễ dàng hơn. Ngươi… cứ đưa Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn
trước có được hay không.” Ta lo lắng nhìn Tiểu Chu Tước trong lòng, Tiểu Chu Tước đang hôn mê vẫn một mực cau mày, bộ dáng rất thống khổ.
“Không được. Ngươi và hoàng thượng nếu gặp phải người của Yến Vương, các ngươi căn bản là không có biện pháp tự bảo vệ mình!” Lục mỹ nam từ
chối.
“Tiểu Chu Tước nếu bây giờ không trở về Linh Sơn sẽ không kịp mất!” Ta
hận đến nỗi toàn thân run rẩy. Là ai? Để ta biết được là ai đã bán đứng
Tiểu Chu Tước, ta tuyệt đối sẽ chặt nó ra thành trăm khúc, nghiền xương
thành tro!
Lục mỹ nam thoáng nhìn qua Tiểu Chu Tước vẫn nằm trong lòng ta, cũng
châu mày, không biết nên làm thế nào cho phải. Lại đột nhiên rút kiếm
ra, hướng ta đâm tới. Chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, ta quay đầu
lại, chỉ thấy mấy thây người hắc y nhân đổ xuống đất.
“Quân Yến Vương đã đuổi tới rồi.” Lục mỹ nam kiểm tra hành trang của hắc y nhân một chút, sau đó phán đoán. “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi
nơi này, những người khác lập tức sẽ đuổi đến.”
Ta gật đầu, vừa ôm lấy Tiểu Chu Tước lại đã bị một đám hắc y nhân bao vây.
Chỉ nghe thấy có người nhỏ nhẹ nói: “Không phải nói Tam hoàng tử là một
đứa si nhi sao, tại sao đột nhiên lại có võ công cao như thế.”
Lục mỹ nam cầm kiếm, chắn trước mặt chúng ta. Còn ta ôm Tiểu Chu Tước,
cùng với hoàng thượng núp phía sau lưng hắn. Hắc y nhân chưa động, Lục
mỹ nam cũng không động.
“Ngươi…rốt cuộc là người phương nào?” Gã cầm đầu hắc y nhân hỏi Lục mỹ nam.
“Ngươi không xứng được biết!” Lục mỹ nam vừa nói xong, hắc y nhân liền
bắt đầu vọt đến. Đao kiếm reo lên, hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nhưng võ công của Lục mỹ nam so với đám hắc y nhân này rõ ràng cao hơn
rất nhiều, cho dù nhiều người cùng nhau công kích, cũng đều bị Lục mỹ
nam chắn đỡ được. Nhưng chiến thuật của Yến Vương trước giờ vẫn là lấy
thịt đè người, lấy đông hiếp cô, dùng biển người đánh tới, ta lo lắng
Lục mỹ nam không nhất định sẽ đủ sức chống cản.
Ta ngẫm nghĩ, đem Tiểu Chu Tước giao cho hoàng thượng: “Ngươi nhất định
phải bảo vệ tốt cho nàng!” Sau đó xuất ra Thần bí thạch, thừa dịp hỗn
loạn len lén nói với nó: “Thần bí thạch, nếu ngươi đều có chữ Hán, vậy
ngươi có thể biến ảo xuất hiện thành vật … thời hiện đại được không?” Ta vừa nói xong, Thần bí thạch đột nhiên phát ra “Hắc…Hưu…” một tiếng,
từng bước từng bước hóa thành một tiểu cầu nhỏ màu tím rất dễ thương.
Trên tiểu cầu còn có hai con mắt to chớp chớp, vẻ mặt hưng phấn nhìn ta
liều mạng gật đầu.
Ta mừng rỡ, vội vàng hỏi đến: “Vậy ngươi chính là có thể biến thành súng đúng không?”
Thần bí thạch hóa thành tiểu cầu kia, ánh mắt hưng phấn tản ra, phát ra
thứ ánh sáng màu xanh biếc, run lên một hồi, từ trong thân thể lông xù
vươn ra một cánh tay nhỏ bé, trên tay còn giơ một tấm thẻ mỏng. Trên tấm thẻ có viết:
“Muốn H&K MP5, hay CF05, hay là MP7A1?”
 ̄□ ̄||, đờ đẫn hồi lâu, người ta thật chuyên nghiệp -…
“Loại nào cũng được, miễn là nhẹ nhàng dễ sử dụng là được rồi!” Ta lắc lắc mồ hôi trên trán.
Thần bí thạch gật đầu, chuyển mình. Một khẩu súng tự động màu đen rơi
vào tay ta. Mắt ta lập tức tóe lửa. Ta nhổ vào! Súng này, trước kia lúc ở thời hiện đại, len lén đi vào kho vũ khí của lão ba ba chơi cũng chưa
bao giờ thấy qua khẩu nào như vậy. Quả thực nhất định là dựa theo loại
mà … quân đặc chủng trong phim ảnh thường dùng.
Có súng trong tay, trong lòng không còn sợ nữa. Ta cầm khẩu súng tự
nhiên xuất hiện trên tay, ngang nhiên khởi hành, quay qua đám hắc y nhân kiêu ngạo cười to.
Tiếng cười kiêu ngạo của ta gào thét cất lên, đám người vốn đang đánh
nhau ầm ĩ lập tức an tĩnh. Mọi người tại hiện trường nhìn ta khó hiểu,
lại nhìn qua món đồ ký quái đột nhiên xuất hiện trên tay ta.
“Không muốn chết thì mau chạy nhanh đi!” Ta giơ giơ khẩu súng trong tay.
Hắc y nhân chỉ chằm chằm nhìn ta, nhưng vẫn không có ai muốn rời đi.
“Nhị Nữu, nơi này nguy hiểm, ngươi trở về đi, đừng quấy rối nữa!” Lục mỹ nam đột nhiên nói.
Một câu của Lục mỹ nam nói ra, tựa hồ lại như phát súng lệnh khai chiến. Hắc y nhân lại lần nữa đánh tới phía chúng ta. Ta hít sâu một hơi, lên
đạn, nhắm thẳng vào hắc y nhân, bắt đầu bằng bằng bằng bằng…..
Kết quả, một loạt âm thành bằng bằng đầu tiên kết thúc, toàn cục lại
hoàn toàn yên tĩnh…hắc y nhân cuồng đảo một mảnh, những tên may mắn còn
sống sót đều trợn mắt há mồm nhìn khẩu súng trong tay ta. Hoàng thượng
và Lục mỹ nam cũng khiếp sợ nhìn ta.
“Đây…Đây là ám khí gì, sao lại lợi hại như vậy!” Hắc y nhân còn thừa lại lui về phía sau một bước.
Ta cười lạnh quơ quơ khẩu súng trong tay, nhướng mày nhìn bọn hắn. Hắc y nhân còn lại nhao nhao chạy trốn.
Thấy hắc y nhân đã chạy xa, ta hài lòng xoay người, hướng đến Lục mỹ nam giơ giơ khẩu súng trong tay. “Lục sư huynh, ngươi xem, ta bây giờ đã có ám khí dũng mãnh trong tay rồi. Quân Yến Vương không thể tổn hại đến ta