
chịu phần khổ cực này…
Quá trình sinh cũng không được thuận lợi, lúc Cố
Ninh được đẩy ra khỏi phòng sinh, tinh thần anh đã vô cùng hoảng hốt, cô đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Hà Cảnh, há miệng thở dốc thì thào
nói:
– “Đừng khóc.”
Hà Cảnh mơ thấy mình đứng trước bia mộ của một người, vẻ mặt thê lương, trong không khí đều chất chứa tang tóc ưu thương.
Anh thấy mình khóc.
Trên bia mộ kia là tấm ảnh trắng đen chụp gương mặt của một người… là Cố Ninh…
Tim Hà Cảnh đột nhiên thắt lại, giống như trong nháy mắt không khí trong
phổi bị rút cạn, loại cảm giác đau đớn chân thực như vậy, làm cho anh
sau khi mở mắt tỉnh dậy phải há to miệng để hít thở.
Thì ra… chỉ là một giấc mơ, anh sờ sờ mặt mình, vừa rồi giấc mơ mạc danh kỳ diệu
kia thế nhưng lại mang đến cho anh cảm giác chân thực như vậy, thế cho
nên bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ loại cảm giác đau thấu tim khi thấy mình
đứng trước mộ bia của người con gái anh yêu nhất đời này.
Thật giống như là, trong nháy mắt cái gì cũng không sao cả, cái gì cũng trở nên không còn quan trọng nữa…
Hà Cảnh từ trên sô pha đứng lên, hiểu được vừa rồi anh đã nằm ngủ trên sô
pha, anh tiêu sái bước nhanh đến chỗ cái nôi bên cạnh, Niệm Niệm đã
tỉnh, con bé đang vươn tay vung vẩy trong không trung, muốn có người ôm
bé dậy.
Hà Cảnh bế con gái lên, lúc cánh tay rắn chắc tiếp xúc
với da thịt non mềm ấm áp của bé con, giá lạnh trong lòng anh trong nháy mắt bị xua đi.
Anh cất giọng thật là dịu dàng:
– “Niệm Niệm, đói bụng không con? Cha pha sữa cho con uống nhé!”
Hà Niệm không trả lời, con bé còn chưa biết nói chuyện, chỉ vô thức “Bi
bô” một tiếng, đưa tay bắt lấy lỗ tai của Hà Cảnh, vui vẻ bóp nhẹ, cánh
tay nho nhỏ ngược lại không biết phân biệt độ mạnh yếu.
Giữa trưa, Cố Ninh về đến nhà, Hà Niệm đã ngủ, Cố Ninh nhíu nhíu mày, bế bé con từ trong nôi ra:
– “Không phải em đã nói rồi sao? Ban ngày cố gắng đừng để cho con bé ngủ
nhiều, bằng không buổi tối nó lại làm ầm ĩ, phải tập cho con bé thời
gian nghỉ ngơi cố định chứ.”
– “Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, muốn ngủ
thì cứ cho con nó ngủ, buổi tối anh thức với con bé là được mà.” Hà Cảnh đối với bé con nhà mình sủng nịch vô đối, yêu thương không hề có giới
hạn.
Cố Ninh lắc lắc trống bỏi để đánh thức Niệm Niệm, sau khi
cô ra tháng thì bắt đầu đi làm trở lại, trong nhà vốn có thuê bảo mẫu,
nhưng kiểu gì cũng bị Hà Cảnh cho nghỉ việc.
Gần đây Hà Cảnh đọc được tin tức, bảo mẫu không có trách nhiệm trong công việc, ngược đãi
bọn nhỏ, còn liên tục xảy ra 2 – 3 vụ như vậy, anh trái lo phải nghĩ,
cảm thấy không thể nào đem con gái bảo bối nhà mình giao vào tay người
ngoài, quá không an toàn rồi, hay là để tự anh chăm sóc cho con gái mới
yên tâm.
Cố Ninh vô cùng khinh bỉ suy nghĩ buồn nôn đó của Hà
Cảnh, lúc bắt đầu thuê bảo mẫu, Hà Cảnh đã nghiêm khắc căn dặn đủ thứ
một phen, còn thực hành đủ các loại soi mói, vốn dĩ người khác cảm thấy
ông chủ vô cùng khó chịu, muốn từ chức, nhưng lại e sợ, vì bộ dáng Hà
Cảnh rất hung thần ác sát, cho nên không ai dám chủ động xin nghỉ, lúc
bị ông chủ Hà lão Đại sa thải, người ta còn thở phào nhẹ nhõm một hơi
được không!!!
Ai muốn đến làm bảo mẫu cho nhà anh a! Còn không phải sống trong sợ hãi sao?
Mỗi ngày Hà Cảnh cũng phải đi làm, nhất gia chi chủ phải nuôi sống cả nhà
mà, anh cố gắng hạn chế đi làm buổi sáng để ở nhà chăm con gái, buổi
chiều thì giao cho Cố Ninh, ngẫu nhiên Thẩm Lan cũng có thể đến chăm sóc cho cháu gái.
Niệm Niệm vươn cánh tay nhỏ muốn bắt lấy trống
bỏi trong tay Cố Ninh, cười ha ha nắc nẻ, chăm sóc cho em bé quả thật là vấn đề rất lớn, mấy tháng nay, hai vợ chồng cô cũng dần dần phối hợp
với nhau được một chút.
Hà Niệm không ngủ nhiều vào buổi sáng,
đến buổi tối đương nhiên bé sẽ ngủ sớm, tiểu tổ tông sớm nghỉ ngơi, Cố
Ninh và Hà Cảnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hà Cảnh ôm Cố
Ninh, nhớ đến giấc mơ lúc trưa, tim anh đột nhiên loạn nhịp, tay anh nắm thật chặt, đầu dựa vào bả vai Cố Ninh, tựa hồ như thế mới có thể làm
cho tim của anh bình tĩnh trở lại.
– “Ninh Ninh, lúc trưa anh có một giấc mơ.”
Cố Ninh đưa mắt nhìn Hà Cảnh.
– “Là một giấc mơ không may mắn, anh mơ thấy… anh mơ thấy mình đi tảo mộ, trên bia mộ là ảnh chụp của em, lúc ấy anh khóc thật sự rất thương
tâm.” Tuy rằng Hà Cảnh biết, nói ra một giấc mơ không có căn cứ như vậy
là thập phần không lý trí, nhưng quả thật anh muốn nói hết, tựa hồ chỉ
có nói ra thì sợ hãi trong lòng anh mới có thể biến mất.
Anh muốn nhận được sự an ủi từ chỗ Cố Ninh.
Cố Ninh giật mình, thập phần ngoài ý muốn, qua vài giây sau, Cố Ninh cũng
kịp phản ứng, cô giang tay ôm lấy bả vai của Hà Cảnh, nói:
– “Em ở đây, đấy chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, em vẫn rất tốt mà.”
– “Em biết không. Giấc mơ kia rất chân thật, hiện tại anh nhớ lại vẫn
thấy sợ hãi, anh mơ thấy em gả cho tên hỗn đản họ Bạch kia, rồi lại thấy em qua đời vì tai nạn xe, sau đó anh rất thương tâm.”
Cố Ninh trừng mắt kinh ngạc, hoàn toàn giật mình sững sờ ngay tại chỗ.
Hà Cảnh thấy Cố Ninh có phản ứng với giấc mơ ngoài ý muốn của