Polaroid
Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213274

Bình chọn: 9.5.00/10/1327 lượt.

óe môi Cố Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt, nói chuyện rất vân đạm

phong khinh, dừng một chút cô lại nói: “Nếu muốn tới gần làm quen, đây

quả thật không phải thủ đoạn cao minh đâu.”

Bạch Thần Dục sửng sốt, thật lâu cũng không có trả lời.

– “Xin lỗi tiên sinh, tôi nghĩ tôi phải đi rồi, còn nữa, anh cứ như vậy

chạy ra ngoài thật sự không có gì nghiêm trọng chứ?” Cố Ninh bình tĩnh

nói xong, vẫy tay đón taxi.

Giống như giữa hai người bọn họ, thật sự chỉ là những người qua đường gặp thoáng qua mà thôi.

– “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.” Vừa dứt câu, ngay chính Bạch Thần Dục cũng giật mình hoảng sợ.

– “Cám ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng tự tôi về là được rồi.” Cố Ninh mỉm cười, uyển chuyển từ chối, lễ phép mà lạnh nhạt.

Lúc này vừa vặn có một chiếc taxi ngừng lại, Cố Ninh trực tiếp ngồi vào xe, Trần Triển cũng hậu tri hậu giác đi theo.

Sau đó Cố Ninh đọc địa chỉ, xe nghênh ngang mà đi.

Ngoài cửa sổ ánh đèn neon lóng lánh, có lẽ ở dưới một ngọn đèn đều cất giấu

câu chuyện của một người, Cố Ninh nghiêng mặt, nhìn bóng dáng mơ hồ của

mình phản chiếu trong cửa kính. Lúc này đây gặp nhau, so với kiếp trước, bọn họ sẽ có gì khác biệt sao? Tuy rằng cái chết của cô không phải do

người kia gây ra, nhưng quả thật không thể thoát khỏi quan hệ với người

đó.

Vẫn là không thể thờ ơ được, kiếp trước như phù vân, năm tháng đã qua vĩnh viễn cũng không quay đầu lại được.

Mãi cho đến lúc chiếc xe biến mất giữa dòng xe cộ như nước chảy, Bạch Thần

Dục mới lấy lại tinh thần, phản ứng của cô gái vừa rồi, chẳng lẽ thực sự chỉ gặp gỡ thoáng qua 3 lần thôi sao?

Nhưng nếu chỉ vô tình lướt qua nhau, vì sao hắn lại nảy sinh những xúc cảm kỳ quái như vậy?

704093rw9n4xeixm

Lúc Bạch Thấm thấy Bạch Thần Dục quay người rời khỏi, tim rớt một nhịp, đột nhiên có loại dự cảm không mấy tốt lành, ả đợi hồi lâu cũng không thấy

người quay lại, không khỏi có chút nóng nảy, nhưng vẫn cố không để bản

thân mất tự nhiên.

Lúc Bạch Thẩm xuống lầu tìm người thì nhìn

thấy một mình Bạch Thần Dục đứng ngây ngốc ở ven đường, biểu tình trên

mặt là vẻ cô đơn hiếm thấy…

– “Thần Dục, cậu sao vậy? Sao vừa

đến đã rời khỏi rồi? Tôi biết gần đây bận rộn lịch quay phim không có

thời gian ăn cơm với cậu, tôi có thể giải thích với cậu mà.” Bạch Thấm

đi tới bên cạnh Bạch Thần Dục, khéo léo nở nụ cười xinh đẹp nói.

– “À, không có gì.” Một giây sau, mất mát trên mặt Bạch Thần Dục đã biến mất không thấy tăm hơi.

– “Đi thôi.” Giọng điệu hắn nhàn nhạt, lạnh lẽo như đêm tối.

Tuy rằng Bạch Thấm cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đè ép bất an trong lòng xuống, ả nhìn chăm chú vào người

đàn ông bên cạnh:

– “Vậy chúng ta lên đi.”

– “Ừ.”

Tiếp đó, Bạch Thấm vẫn đem tầm mắt đặt lên người Bạch Thần Dục, loại chú ý

khác thường đó luôn dành cho em trai trên danh nghĩa của ả, nhỏ hơn ả 2

tuổi, nhưng vô cùng si mê ả.

Bạch Thấm vẫn luôn biết Bạch Thần

Dục si mê mình, toàn bộ giai đoạn thanh xuân của Bạch Thần Dục đều bầu

bạn bên cạnh ả, từng ngày từng giờ qua đi, vô cùng ngọt ngào hòa quyện

thành một tấm lưới xinh đẹp.

Nhưng ả chưa bao giờ đáp lại tấm chân tình đó, vẫn luôn duy trì khoảng cách như có như không.

Sự tồn tại của Bạch Thần Dục, sẽ là trợ giúp rất lớn đối với việc phát

triển sự nghiệp của ả, nhưng dựa theo tính cách của Bạch Thần Dục, nếu

hai người thật sự ở cùng một chỗ, nói thật, cũng không có quá nhiều khả

năng, không chỉ bởi vì ả là con nuôi của Bạch gia, trên danh nghĩa hai

người là chị em. Quan trọng nhất là với tính cách tỉ mỉ cẩn thận của

Bạch Thần Dục, sẽ khiến cho ả cảm thấy không được tự do, đây không phải

là điều mà ả muốn.

Cho nên cứ duy trì khoảng cách như gần như xa thế này là tốt nhất, vừa có thể duy trì vị trí đặc biệt của ả trong

lòng Bạch Thần Dục, vừa để cho ả được tự do tung bay. Bạch Thấm thầm

nghĩ, có phải ả đối với Bạch Thần Dục quá lạnh nhạt hay không? Mới có

thể khiến cho đối phương hôm nay có thái độ khác thường như thế…

Sau khi buổi tiệc kết thúc, đã gần mười hai giờ khuya, hai người cùng nhau

trở về nhà, xuống xe, Bạch Thấm cười, nói với người bên cạnh:

– “Thần Dục, cậu có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé, tôi thấy đói bụng.”

Cả một buổi tối, Bạch Thần Dục luôn có chút đứng ngồi không yên, ả cũng theo đó mà không yên trong lòng.

Bạch Thần Dục dừng bước, nói:

– “Đã trễ thế này còn đi ăn khuya, không phải chị luôn muốn bảo vệ vóc dáng sao?”

Bạch Thấm sửng sốt, nói:

– “Ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao mà, tôi tưởng cậu thích ăn khuya với tôi chứ.”

– “Tốt.”

Trên bàn cơm, Bạch Thấm vẫn tìm đề tài trò chuyện với đối phương, cuối cùng

cũng đem được tầm mắt của đối phương hấp dẫn lên trên người mình, Bạch

Thấm ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng bề ngoài vẫn giữ được nụ cười

xinh đẹp khéo léo.

Hai người ăn xong bữa khuya, Bạch Thấm đứng lên, nói:

– “Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn có chuyến bay sớm, gần đây

thật sự là mệt chết đi được, lần sau chúng ta lại cùng ăn cơm chung nhé, Thần Dục, một mình cậu phải cẩn thận chăm sóc tốt cho