pacman, rainbows, and roller s
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325013

Bình chọn: 8.5.00/10/501 lượt.

, còn nghe nói nàng tựa hồ còn đòi đi tắm rửa. Buổi sáng, thấy Mèo Con ăn điểm tâm không ít, hắn cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng vừa đến giờ tỵ, hắn bắt đầu nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của Mèo Con, một lòng không khỏi nóng lên.“Gia, đã một đêm ngài chưa ngủ, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”. Trừng Tâm lo lắng hỏi, trong lòng âm thầm lầu bầu, gia so với phu nhân còn khẩn trương, phu nhân ở bên trong đều ăn được ngủ được, nhìn sắc mặt bệch kia của gia, giống như là lúc hắn bị trọng thương không còn chút máu nào.“Không cần, phu nhân thế nào?” Nhiếp Tuyên vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng hét thảm thiết của Mèo Con: “A!”. Nhất thời sắc mặt Nhiếp Tuyên trắng bệch, cả người cứng còng.Trừng Tâm cũng bị tiếng hét thảm thiết của Mèo Con làm cho hoảng sợ, hắn chưa bao giờ biết phu nhân mảnh mai như vậy lại phát ra thanh âm lớn như vậy. Nhiếp Tuyên ngơ ngác đứng ở cửa, thấy bọn nha hoàn liên tục chạy ra từ huyết phòng, trên tay còn bê từng chậu máu loãng, thân thể hắn bắt đầu lay động! Không biết qua bao lâu, một thanh âm giống như từ chân trời truyền đến: “A! Sinh rồi! Là tiểu tử béo mập !”

“Lão gia, ngài xem tiểu thiếu gia tuấn tú biết bao nhiêu ! Lão thân đỡ đẻ nhiều như vậy, chỉ có tiểu thiếu gia nhà chúng ta là tuấn tú nhất !” Bà mụ đem đứa trẻ tắm rửa xong, bao lại bằng một tấm vải đỏ, ôm ra ngoài cho Nhiếp Tuyên xem, miệng khen không ngớt, một chuỗi lại tiếp một chuỗi, hy vọng có thể được trọng thưởng.

Nhiếp Tuyên nhìn đứa trẻ nằm trong khăn ấm, không có giống như trẻ con mới sinh ra mặt mũi hồng hồng lại nhăn nhíu. Hắn như đang nằm mơ cẩn thận tiếp nhận đứa trẻ, cả người đứa trẻ mềm mại, giống như không có xương vậy, Nhiếp Tuyên căn bản không biết ôm như thế nào, luống cuống tay chân nửa ngày, mới ngốc nghếch dùng hai tay cầm tã lót. Chắc là ngại Nhiếp Tuyên ôm không thoải mái, đứa bé trong ngực cau mặt, giương cái miệng nhỏ nhắn gào khan lên. Nhiếp Tuyên bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức, liên thanh hỏi: “Phu nhân thế nào? Thân thể nàng như thế nào?”“Phu nhân tốt lắm , hiện tại đã muốn ngủ rồi!” Bà mụ cười tủm tỉm nói.Nhiếp Tuyên mừng rỡ, ôm con muốn đi vào trong phòng nhìn Mèo Con, lại bị nha hoàn bà tử gắt gao ngăn đón ở bên ngoài: “Lão gia, huyết phòng là điềm xấu, ngài không thể đi vào”Nhiếp Tuyên ôm đứa con vòng vo hai vòng, đứa bé trong lòng càng khóc càng hăng, hắn không khỏi thúc thủ vô sách hỏi: “Sao nó khóc lớn như vậy?”Bà mụ từ trong ngực Nhiếp Tuyên ôm lấy đứa trẻ, cười nói: “Chắc là đã đói bụng, để nô tỳ ôm thiếu gia đến chỗ bà vú”Nhiếp Tuyên gật gật đầu, cười nói với bà mụ: “Hoàng mụ, hôm nay thật vất vả bà cùng Tô mụ”. Nói xong nháy mắt với Trừng Tâm, Trừng Tâm hiểu ý cầm mười lượng bạc cùng mười đấu gạo thưởng cho Hoàng mụ.Nhiếp Tuyên nói: “Đến lễ tắm ba ngày của thằng bé, còn phải làm phiền hai vị ma ma !”Hoàng mụ tiếp nhận phần thưởng, mừng rỡ liên thanh vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ làm tốt buổi lễ tắm ba ngày của đứa bé.Nhiếp Tuyên bảo Hoàng mụ gọi Vãn Chiếu ở trong phòng ra, lại hỏi tình huống của Mèo Con, sau khi xác định thân thể nàng thật khỏe mạnh, dưới sự thúc giục của Trừng Tâm và Bạch Cập trở về thư phòng nghỉ ngơi.Sau khi Mèo Con sinh xong, liền nhìn đứa trẻ không rời sau đó liền mê man ngủ, chờ lúc tỉnh lại, trời đã tối đen.“Phu nhân, người tỉnh rồi?” Xuân Nha vui sướng nói: “Để muội bảo phòng bếp nấu một chút canh cá trích, người uống một chút canh !”Mắt Mèo Con chuyển một vòng, phát hiện không thấy thân ảnh của con trai, liền hỏi nói: “Đứa bé đâu?”“Đang được bà vú chiếu cố!” Xuân Nha cười tủm tỉm nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia thật tuấn tú !”“Ôm đứa bé đến đây!” Mèo Con nóng vội muốn ôm con trai.Xuân Nha múc một chén canh nói: “Phu nhân, người đừng nóng vội, một lát bà vú sẽ ôm thiếu gia đến đây, người ăn trước một chút đi!”Mèo Con che miệng đánh ngáp một cái, bảo Xuân Nha giúp mình chuẩn bị nước nóng rửa mặt, súc miệng.“Con đang làm gì đấy!”. Sắc mặt Vương thị tràn đầy ý cười ôm cháu ngoại của mình đi vào, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy con gái đang chuẩn bị súc miệng, vội vàng ngăn cản.“Con đang đánh răng !” Sắc mặt Mèo Con vô tội nói: “Chuẩn bị uống canh”“Đang ở cữ làm sao có thể đánh răng ?” Vương thị vội vàng ngăn cản nói: “Xuân Nha, đang ở cữ không thể gội đầu, rửa mặt, đánh răng, cũng không thể rửa chân”Mèo Con mở to hai mắt nhìn: “Cái gì! Cái gì cũng không cho rửa, vậy thì một tháng tiếp theo, chẳng phải con sẽ thối đến chết sao?”“Hiện tại mới tháng hai, thời tiết lại không nóng, như thế nào lại thối !” Vương thị liên thanh bảo nha hoàn đem dụng cụ rửa mặt súc miệng dọn đi, quay đầu lại nói với Mèo Con: “Con còn nhỏ, không biết, ở cữ cũng không thể xằng bậy, nếu để lại bệnh tật, thì là chuyện cả đời!”Mèo Con bất đắc dĩ nói: “Vậy con bảo Xuân Nha nấu chút nước muối súc miệng được không?”Vương thị nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Có thể, nhưng mà không thể đánh răng biết không?”“Dạ!” Mèo Con gật đầu, thấy Vương thị ôm đứa bé, vội nói: “Mẹ, đem đứa bé đến cho con ôm một cái”“Đúng, đúng, đến đây, nhìn xem cháu ngoại của ta, ai ya, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú biết bao nhi