
rong bệnh viện thấy cô, trái tim của hắn dừng nhảy
nửa nhịp. Hoặc giả từ lúc đó, hắn biết hắn sẽ không buông cô ra nữa.
Đúng a! Cái di sản kia đều là lấy cớ, hắn chỉ muốn . . . . . không muốn cô
bỏ hắn đi lần nữa. Trong đêm tối, sinh mệnh của hắn đặt lên cánh tay cô, kinh hồn bạt vía nhìn cổ tay của cô, sợ một sơ xuất máu lại phun ra
ngoài.
Cô tự hủy hoại như vậy, là muốn ép mình buông tay !
Đối mặt với cô ngày càng tiều tụy, hắn còn không buông? Ý chí rời bỏ hắn
của cô kiên quyết như vậy, hung hăng đả thương trái tim của hắn, khiến
hắn cảm nhân được thống khổ sâu sắc.
Buông tay sao?
"Tại
sao phải làm như vậy, tại sao đối với em như vậy?!" Nước mắt sợ hãi hòa
tan con người lạnh như băng, giọt nước mắt xuyên vào áo ngủ của Linh
Lung. Đáng tiếc Linh Lung đang từ từ hôn mê nên không phát hiện ra.
Đã là mùa đông rồi? Mặc dù đã sớm đổi lại quần áo mùa đông, nhưng cô không tĩnh tâm quan sát sự biến đổi xung quanh, trong lúc giật mình tuyết
trắng mờ mịt của mùa đông đã đến gần.
Linh Lung đi tới trước cửa
sổ, trên cửa sổ thở ra một hơi, tùy tiện vẽ một trái tim. Đây là trân
tuyết đầu mùa, cũng đã trốn ở vườn hoa của Thượng Quan gia, cây cối
chằng chịt vốc lấy thổi phồng một chút tùng tuyết. Cảnh sắc tươi đẹp như vậy khiến trái tim Linh Lung phá lệ bình tĩnh.
Vết thương trên
cổ tay khép miệng rất nhanh, chỉ để lại một dấu vết, bởi vì là sát
thương, vết thương chỉ cắt vỡ mặt ngoài mạch máu, mất máu cũng không coi là quá nhiều. Vuốt ve miềng vải trắng trên cổ tay, cô không khỏi lâm
vào trầm tư.
Đêm qua, Thượng Quan Ngự Quân mở cửa phòng của cô, lay cô tỉnh lại, điên cuồng cùng cô ân ái.
Từ chuyện ngoài ý muốn lần trước, hắn đã không còn tới, ngày thường ở
Thượng Quan gia cũng khó mà nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hắn là đang
tránh cô sao?
Hắn cho là cô cắt cổ tay tự sát sao?
Bởi vì
hắn mất tích, cô không có cách nào giải thích với hắn. Cô cho là hắn từ
đó sẽ giống như lúc tính mạng của cô dần biến mất, hắn tới, mang theo
đêm nặng nề cùng không tầm thường điên cuồng, giống như. . . . . .
Tuyệt vọng đêm trước cuối cùng đánh một trận.
Là ảo giác sao?
Trong đêm tối, cô ngửa mặt đầy mồ hôi, mở mắt nhìn nam nhân ôm mình thật chặt, cô nhìn thấy trong con ngươi của hắn lóe ra thống khổ.
Bên tai tựa hồ vẫn có thể nghe được hắn thở dốc, khi cô lấy tay an ủi tựa
như vuốt ve tấm lưng rộng của hắn, cố gắng trấn an hắn thì rồi lại mơ hồ nghe được hắn dốc sức áp chế bi thương gầm thét trong cổ họng. Tay của
hắn nắm bả vai của mình rất mạnh, để cho cô cơ hồ không thở nổi. Theo
bản năng vuốt cổ của mình, cô mặc áo lông cao cổ. Trên thực tế là vì che đi dâu hôn hắn lưu lại tối qua, cũng chính là những thứ này khiền cô
biết biết đêm qua cũng không phải là tưởng tượng của mình.
Linh Lung mờ mịt. Tại sao cô quan hệ với hắn thế nhưng trở nên khó có thể nắm lấy?
Tiếng gõ cửa "Thùng thùng" vang lên, Trữ tẩu đi vào, "Tiểu thư, tiên sinh nói muốn dẫn cô đi ra ngoài, đã ở trong xe chờ cô."
Linh Lung xoay người, nghi ngờ hỏi: "Tiên sinh? Anh ấy muốn dẫn tôi đi ra ngoài?"
"Đúng vậy." Trữ tẩu gật đầu, "Bên ngoài trời lạnh, tiểu thư mặc thêm áo giữ ấm."
Linh Lung không biết Thượng Quan Ngự Quân có ý gì, do dự một lát rốt cục cầm áo khoác đi xuống lầu. Mới vừa xuống lầu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt lo
lắng của Dạ Đồng, đưa lưng về phía cô mặt ngó cửa tự nhủ nói: "Người này sao lại như vậy không cẩn thận, lúc này còn ra ngoài?"
Tại sao đi ra ngoài lúc này? Cô không hỏi, bước nhanh đi ra đại sảnh.
Khi cô đi tới cửa bên ngoài, cô càng thêm kinh ngạc. Bởi vì này lần này
Thượng Quan Ngự Quân lại tự mình lái xe, nhìn thấy cô, hắn mở cửa
xe."Lên xe." Trong ánh mắt đấu tranh khiến Linh Lung càng không hiểu.
Cô lên xe, mặc nhiên nhìn hắn khởi động xe, xe như tên rời cung bay ra
ngoài. Phía ngoài tuyết càng rơi xuống càng lớn, trắng xóa một mảnh
khiến cho tầm mắt nhìn không rõ ràng chút nào, trong lúc nhất thời cô
phân biệt không ra hắn lái xe đường nào.
Hắn muốn mang mình đi nơi nào?
Đầy bụng nghi vấn khiến Linh Lung len lén đưa mắt nhìn mặt bên Thượng Quan Ngự Quân, hôm nay hắn ánh mắt phá lệ thâm trầm, lông mi tựa hồ có cái
gì không giải được.
"Ngày hôm qua làm đau em sao?"
Linh
Lung nắm thật chặt tay của mình, tâm bình phục đột nhiên xuất hiện sợ
hãi, "Không có." Cô tận lực khiến cho giọng mình bình tĩnh, đúng lúc ánh mắt hắn xẹt qua nháy mắt, sự bình tĩnh sụp đổ, cô bỗng nhiên quay đầu
nhìn tuyết ngoài cửa sổ, không để cho hắn phát hiện vẻ mặt phức tạp của
mình.
Nhìn một chút, Linh Lung đột nhiên giật mình con đường này là đường đến nhà Kiến Vũ!
Tại sao?
Cô ngạc nhiên nghiêng đầu lấy ánh mắt đầy thăm dò hắn, xe ở trước cổng
biệt thự Lâm gia dừng lại, có lẽ là bởi vì tuyết làm đường trơn, có lẽ
là bởi vì người lái xe do dự chuyện trong lòng, xe ở trên mặt đường
trượt gần mười mét cuối cùng cũng dừng lại.
Bánh xe nương theo
tiếng va chạm bén nhọn dừng lại, bên trong xe hai người kinh ngạc, lại
không nói chuyện. Một hồi lâu, Thượng Quan Ngự Quân nắm thật chặt tay
lái rốt cục buông ra, hắn