
uan
"Em biết, rời
bỏ anh và lấy anh ấy.... ........." cô hạnh phúc nhìn Edward cuối thảm
đỏ "Là lựa chọn khó khăn nhất đời này của em"
"Em hối hận ko?"
"Sẽ không!" Cô kiên định trả lời "Khi em đã ra quyết định này, thì sẽ không hối hận nữa" Cô mềm mại cười một tiếng "Có đôi khi, phụ nữ trở thành
loài vật vô cùng tàn nhẫn, cho dù làm chuyện trái với ý nguyện của
mình,làm chuyện hành hạ mình, thì cũng sẽ cắn răng làm đến cùng"
Nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của cô , Thượng Quan Ngự Quân đột ngột nghĩ đến Linh
Lung, cô đã từng một lần bước lên thảm đỏ cùng một người đàn ông
khác.... .........Nỗi đau khổ, cay đắng cùng tức giận trong lòng, có
phải chăng là đố kị? Khi đó, cô cũng nghĩ như vậy sao?
Sau khi
đem bản thân mình hoàn toàn dâng cho anh, cô kiên quyết rời đi, làm trái lòng mình lấy người đàn ông khác, cùng mình vĩnh viễn xa cách?
"Nói như vậy, em không còn cần anh nữa?" Lời nói này khiến hắn khẽ run lên,
mặc dù là đang nói với Dạ Đồng nhưng ý hỏi của anh theo bản năng lại là
Linh Ling
"Sẽ không" Hai chữ lạnh nhạt lại tràn đầy kiên quyết và lạnh lùng, phảng phất khi nói xong hai chữ này, Dạ Đồng đã kiên quyết
thu hồi tất cả tình cảm của mình
Cô ngửa mặt lên thâm sâu nói
"Nếu như anh yêu Linh Lung, thì phải thật chặc giữ lấy cô ấy . Cô ấy và
em đều là loại phụ nữ kiên quyết, ngay cả tình thâm cũng ko thể ép mình
vào tuyệt cảnh . Nếu như có một ngày cô ấy quyết định rời thì cho dù là
ai cũng ko thể thay đổi được"
Một câu nói bình của Dạ Đồng đã
khiến cõi lòng của Thượng Quan Ngự Quân nhấc lên sóng lớn, từ trong đáy
lòng anh khẽ rùng mình một cái
Anh không muốn khuất phục, nhưng
anh lo sợ mình sẽ ko thể chịu đựng được chuyện cô rời đi. Anh đã thử
buông tay một lần, nhưng không có kết quả. Một lần nữa nghĩ đến chuyện
"rời đi" đã vượt qua giới hạn chịu đựng của anh
Hai người im lặng đi hết thảm đỏ , Thượng Quan Ngự Quân cầm tay cô dâu giao cho chồng cô
Trong khán phòng run lên một trận ồn ào nhỏ
"Không phải Dạ Đồng tiểu thư là tình nhân của Thượng Quan Ngự Quân tiên sinh sao?"
"Sao lại lấy người khác?"
"Ao biết? Nhưng mà, Thượng Quan Ngự Quân tính tình cao ngạo như vậy, chỉ sợ họ sẽ ko dễ gì kết hôn"
Edward nắm lấy tay Dạ Đồng , yêu thương nắm thật chặt, cả hai người cùng xoay người nhìn vị linh mục.... .........
Thượng Quan Ngự Quân bên cạnh cũng lặng lẽ thối lui
Chạy thật nhanh đến bệnh viện, đã là ban đêm. Ban đầu anh vẫn do dự, nhưng
một khi quyết định muốn gặp cô thì anh đã vội vàng không thể dừng lại.
Vậy mà, đến thời điểm đứng trước cửa phòng bệnh, anh lại ko biết làm thế nào đối mặt với cô
Lời của ba lại một lần nữa văng vẳng bên tai "Lạnh lùng , chính là vũ khí lớn nhất của con"
Anh biết rõ, một khi đã đi vào gian phòng này, anh sẽ ko còn là Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng, trong cuộc đời anh có một nhược điểm. Làm sao anh
có thể để cho mọi chuyện xảy ra đây?
Trong ánh mặt trời, nụ cười
dịu dàng của Linh Lung đối mặt với khuôn mặt phẫn nộ oán hận của anh,
càng về sau càng ko chút tức giận.... ......... Hình ảnh vừa rồi nhanh
chóng hiện về trong đầu anh, thì ra cô từ sớm đã xâm nhập vào tim mình!
Đang thời điểm anh chuẩn bị đẩy cửa, thì cửa lại mở ra, Trân Châu bước ra
Thượng Quan Ngự Quân chợt thu lại suy nghĩ phức tạp, lạnh nhạt hỏi "Cô ấy có khá hơn chút nào không?"
Trân Châu tức giận nhìn anh chằm chằm "Mấy tuần trước vừa tỉnh lại! Cho dù
anh không yêu nó , thì nói thế nào anh cũng phải đến thăm nó chứ, nó bởi vì anh mà bị thương! Hiện tại đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, mấy ngày nữa có thể xuất viện, anh tới đây làm gì?"
Anh ko nói gì, Trân
Châu ko biết rằng anh không tới thăm cô là vì anh tự giam mình, lần đầu
mất đi sự khống chế của lý trí đã khiến cho người đàn ông này rối loạn
như tơ vò. Anh không đến không phải là bởi vì không muốn đến, mà là bởi
vì không dám đến
Lúc này, bên trong cửa lại truyền ra giọng nói của Linh Lung "Để anh ấy vào đi"
Trân Châu tức giận nói "Linh Lung sớm biết người ngoài cửa là anh, mới gọi
tôi ra ngoài mở cửa, cô ấy có lời muốn nói với anh" Nói xong, cô rời đi.
Bên trong phòng, ánh sáng dìu dịu của buổi chiều tà chiếu vào cửa sổ, ánh
sáng mặt trời hồng hồng hắc vào khuôn mặt tái nhợt của Linh Lung tạo
thành một tầng màu sắc ấm áo, nụ cười của cô được chiếu rọi càng thêm hư ảo
"Anh đã đến rồi? Hôn lễ có thuận lợi không?" Linh Lung mỉm
cười ngồi trên giường, mặc dù sắc mặt rất yếu ớt, nhưng tinh thần rất
tốt
"Thuận lợi" Thượng Quan Ngự Quân nheo mắt lại, xuyên qua ánh
chiều tà nhìn thẳng Linh Lung . Anh không chịu đến gặp cô là vì sợ tình
cảm của mình sẽ vỡ bờ, anh đã coi thường sự nhung nhớ của mình, hiện tại rốt cuộc cũng nhìn thấy cô, tâm tình gợn sóng khiến anh hận mình ko đủ
tỉnh táo. Tâm tư phức tạp, anh lại không chịu nói ra một câu, nói cho cô biết tâm ý chân thật của mình
Hồi lâu sau, anh trầm thấp giọng hỏi "Em có khỏe không?"
"Bác sĩ nói đợi một thời gian nữa là có thể xuất viện"
Anh gật đầu một cái,đứng trước giường, đôi mắt thâm sâu ảm đạm
"Em muốn nói với anh mấy câu trước khi em đi" Linh Lu