
nh Lung đặt ở trên ghế sa lon phòng khách, dáng vẻ thận trọng lần nữa khiến cho mọi người kinh ngạc.
Sau đó, hắn cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Đây coi như là. . . . . . Để cho cô cùng Trân Châu gặp mặt sao? Linh Lung buồn bực, tầm
mắt dõi theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi không nhìn thấy hắn mới
thôi.
"Sao cậu gầy như vậy!" Trân Châu lo lắng quát lên, "Thượng Quan Ngự Quân chẳng lẽ không cho cậu ăn?"
Nghe lời này, Linh Lung khóe miệng khơi mào một chút tiếu ý, "Không phải vậy. Mình mắc bệnh kén ăn."
"Bệnh kén ăn!" Thanh âm của cô càng thêm bén nhọn, "Chuyện gì xảy ra?"
Linh Lung thở dài một cái, giọng nói vững vàng trả lời: "Mình cũng không
biết. Thật ra thì trừ thân thể càng ngày càng suy yếu, tự mình cũng
không có cảm giác có gì khác lạ, vậy đại khái giống như. . . . . . Kẻ
điên không biết mình điên một dạng đi!"
"Linh Lung!" Trân Châu
luống cuống, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của cô, "Là Thượng Quan Ngự Quân làm gì ngươi sao? Tại sao cậu lại tuyệt vọng như vậy?"
Trong nháy mắt, Linh Lung nắm chặt quả đấm của mình, cô thật tuyệt vọng sao?
Trong tiềm thức, cô đã tuyệt vọng? Tuyệt vọng mình. . . . . . Cũng không có cơ hội quên đi tình yêu đối với hắn, sâu nặng?
"Kiến Vũ khỏe không?" Cô nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, "Anh ấy có hận mình không?"
Trân Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đôi tay lạnh như băng của cô "Không
có. Mình tới, cũng là bởi vì anh ấy muốn mình chuyển lời với cậu, bất
luận cậu làm gì cũng là có lý do của mình, anh ấy quyết sẽ không trách
cậu. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh ấy cũng sẽ vui vẻ." Trân Châu vừa thuật
lại hắn đã nói, hốc mắt đỏ lên, "Anh ấy đi đầu quân."
Linh Lung bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Anh ấy đi đầu quân?"
"Là quyết định của anh ấy, anh ấy muốn tham gia hải quân. . . . . . Anh ấy nói chờ hắn trở lại, nhất định anh ấy sẽ quên cậu."
Linh Lung lấy tay che môi của mình, không để cho sự nghẹn ngào run run tràn ra, "Nhất định là hận ta. . . . . . Anh ấy hận ta!"
"Đủ rồi!" Trân Châu thô lỗ kéo cánh tay run lẩy bẩy của Linh Lung, "Cậu
không nên chán nản như vậy! Cậu như vậy sẽ càng khiến Kiến Vũ thương tâm ! Cậu nghĩ anh ấy là con người như vậy sao? Nếu cậu thật sự cảm thấy
mình thiếu hắn, nên cố gắng sống thật tốt, như vậy mới coi là báo đáp
hắn! Cậu hiểu không?"
Linh Lung bỗng nhiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt
lo lắng của Chân Trâu. Đúng! Bộ dạng này của cô, mới thật sẽ làm người
quan tâm cô lo lắng, nhưng là. . . . . .
Trân Châu liếc cái thang, dè dặt hỏi: "Linh Lung, cậu thật yêu anh ấy sao?"
Linh Lung giễu cợt gật đầu, "Nhưng anh ấy không yêu em. Mình vốn là muốn rời khỏi, quên anh ấy, nhưng anh ấy lại bắt em quay về."
"Nếu như anh ấy không yêu cậu, cần gì phải trăm phương ngàn kế giữ cậu lại?"
Trân Châu không hiểu nhìn Linh Lung, "Nhìn ánh mắt của anh ấy. . . . . ."
Linh Lung cười khổ ra, "Anh ấy là người không hiểu được tình yêu. Tim của
anh ấy không tha cho mình. Anh ấy muốn đoạt lấy mình, lại không thể yêu
mình."
Trân Châu mắt thấy Linh Lung hống khổ cùng ý chí sa sút,
đau lòng mà ôm cô vào trong lòng "Nếu như mình có thể khuyên cậu, mình
sẽ nói cho cậu biết không nên đi yêu một nam nhân không thể chạm đến.
Nhưng mình lại hiểu, yêu một người là không thể lựa chọn. Linh Lung, tất cả phải dựa vào chính cậu, vì mấy người chúng ta, hãy đứng dậy lần nữa
đi."
Linh Lung nhìn nhau Trân Châu, "Đứng lên lần nữa?"
Trân Châu kiên định gật đầu, "Đúng! Mình biết việc này rất thống khổ, trừ việc đứng lên, cậu không có lựa chọn khác."
Linh Lung lau nước mắt "Mình chỉ không biết phải làm sao, cậu tới nói cho
mình biết, rốt cuộc như thế nào mới xem như ‘ đứng lên lần nữa ’? Mình
không biết nên làm sao để không yêu anh ấy nữa. Cũng không muốn oán hận
anh ấy. . . . . ." Tiếng nói trôi dạt giữa hai người, Trân Châu nhìn
khuôn mặt bình tĩnh mà tái nhợt của cô, rùng mình ớn lạnh.
Linh Lung mờ mịt lại quá đỗi an tĩnh khiến cô kinh hãi.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, Thượng Quan Ngự Quân luôn tiến vào phòng của
Linh Lung lúc nửa đêm, bế cô về phòng của hắn. Động tác của hắn rất nhẹ
nhàng, tận lực không muốn đánh thức Linh Lung, nhưng là Linh Lung ngủ
không sâu luôn là biết cử động của hắn, mỗi lần hắn cũng sẽ ngưng mắt
nhìn cô thật lâu.
Tại sao? Hắn tại sao muốn làm như vậy?
Mỗi ngày buổi tối luôn ôm cô ngủ, hắn làm vậy là có ý gì?
Từ từ, Linh Lung bắt đầu quan sát hắn, từ từ phát giác hắn đang trước mặt
mình khó có thể phát giác luống cuống. Không phải là ảo giác của mình,
hắn trước mặt cô luôn luôn lạnh lùng, hắn bây giờ ánh mắt nhìn cô kiềm
chế đè nén, thật xen lẫn không xác định.
Linh Lung cẩn thận suy
đoán, trái tim yếu ớt đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng nhỏ, có phải
hắn có tình cảm với cô, chẳng qua là chính hắn cũng không biết? Hắn tham muốn giữ lấy có phải là một cách biểu hiện tình cảm của hắn, chẳng qua
là hắn không biết nên làm thế nào cho cô hiểu?
Cũng có thể, trên lý trí hắn cũng không hy vọng mình yêu cô, trên mặt cảm tình lại sớm sa chân vào, cũng giống như mình?
Vào đêm, hắn khác thường không vào phò