
tôi vân vê
mép áo, ngẩn người nhìn, chỉ cảm
thấy mơ màng. Mặc dù đã đến mùa đông, cây cối bên đường vẫn rất tươi tốt.
Nhưng, con tim tôi thì đã khô héo, không còn chút sức sống nào.
Tần Tử
Long đột nhiên nói: “Em đừng để ý đến lời cô ấy nói!”.
Tôi sa
sầm mặt, nói: “Chúng ta cần phải giữ khoảng cách!”.
Anh
trầm mặc, nhưng trong lòng tôi đã trào lên cảm giác lo sợ, bất luận anh có ý
hay không có ý đối với tôi, tôi cũng đều cần phải tránh né anh.
Cơn gió
lạnh giá bên ngoài cửa sổ giống như như ngàn lưỡi dao cứa thẳng vào mặt, khiến
cho ta không kịp thở. Vừa đóng xong cửa số, ông xã đã trở về.
Khuôn
mặt anh rầu rĩ, đầy tâm trạng.
Tôi vừa
định mở miệng, hỏi anh có biết hôm nay là ngày gì không. Anh quay người bước
vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Tôi giật mình, dự cảm có chuyện gì đó đang xảy
ra với anh. Tôi định mở cửa phòng, nhưng anh đã khoá bên trong.
Tôi lôi
chìa khoá ra, tay run rẩy, tim đậm thình thịch. Tay tôi run
rẩy mở được cửa phòng, khẽ khàng bước về phía anh. Anh mím chặt môi, đôi lông
mày cũng nhíu chặt, nằm trên giường, nhắm mắt lại, dường như đang kiềm chế điều
gì đó.
Tôi
ngồi xuống bên giường, chậm rãi nói, “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”.
Hồi lâu
anh mới mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt buồn rầu thất vọng. Anh lắc đầu nhưng khoé
mắt hơi đỏ: “Chẳng có chuyện gì cả!”.
Đã ở
bên nhau suốt mười năm, anh có chuyện gì hay không, sao tôi lại không biết chứ.
Nhưng,
tôi cũng cố gắng mỉm cười như không có chuyện gì: “Không có gì thì tốt rồi!”.
Anh
nhìn tôi chằm chằm, dường như nhìn mãi cũng không đủ. Tôi mỉm cười, hỏi: “Sao
vậy khẽ động đậy môi, nhưng lại quay mặt đi, không nói gì cả.
Mặt dù
tôi có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại vào trong bụng.
Anh
chợt đứng dậy, nói: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh đưa em đi
dạo”. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại nói: “Hôm nay gió to quá, không thể ra
ngoài được!”.
Trái
tim tôi bất ngời bị bóp nghẹt, dường như bị con dao găm sắc nhọn đâm vào lồng
ngực, vô cùng khó chịu. Không ngờ, anh vẫn còn nhớ ngày hôm nay, ngày kỷ niệm
ngày cưới của chúng tôi.
Anh
chợt nói: “Gọi Tiểu Nhã lên ăn cơm nhé!”.
Tôi
chằm chằm nhìn anh, ánh mắt đáng sợ, giọng nói run rẫy: “Anh nói gì cơ?”. Ánh
mắt anh né tránh, dường như có điều gì cần che giấu, tiếp đó, lại nhìn tôi nói
từng tiếng rành rọt: :”Anh nghĩ cô ấy không phải là cố ý muốn lừa dối anh, gọi
cô ấy lên cùng ăn cơm!”.
Tôi lùi
lại một bước, nhìn anh không chợp mắt, không thể nào tin nổi: “Nếu như em không
đồng ý thì sao?”. Anh cười: “Em và Tần Tử Long chẳng phải là cũng rất gắn bó
với nhau sao? Em cũng có thể gọi anh ta đến!”.
“Em và
Tần Tử Long chẳng có chuyện gì cả, chúng em chỉ là mối quan hệ bạn học!”.
“Anh và
Tiểu Nhã cũng chẳng có chuyện gì cả, bọn anh cũng chỉ là mối quan hệ bạn học!”.
“Hôm
nay là ngày cưới…”. Tôi muốn nhắc nhở anh, nhưng anh lại lạnh lùng ngắt lời
tôi: “Chẳng phải cũng như ngày thường sao”.
Mắt tôi
cay xè đau nhức, nước mắt nhoè nhoẹt, tôi đã không còn nhìn thấy rõ mặt anh
nữa, anh đã không còn là anh trước đây nữa. Trước đây, mỗi lần đến ngày này,
anh đều tỉ mỉ chuẩn bị để cho tôi ngày vui bất ngờ. Giờ đây, anh lại nói, hôm
nay chẳng khác gì ngày thường cả!
Tâm
trạng tôi vô cùng kích động, những giọt nước mắt đã thi nhau rơi xuống, tôi gào
lên: “Anh dám gọi cô ta lên, ngày mai tôi sẽ ly hôn với anh!”.
Anh
chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, đứng dậy bước ra ngoài, bước đến cửa mới dặn
dò tôi: “Đừng quá kích động, ảnh hưởng đến con của chúng ta”.
Tôi xoa
xoa bụng, lúc này mới nhớ ra tôi đang mang thai. Tôi cố gắng để khôi phục lại
sự bình tĩnh, trái tim như thể bị ai lấy dao xẻo mất một miếng, trở thành vết
thương không bao giờ có thể lành hết được.
Thì ra,
hiện giờ thức anh quan tâm nhất chỉ là đứa bé.
Cuối
cùng tôi cũng biến thành một người xa lạ không quan trọng.
Ngày
lại ngày trôi qua. Tôi chỉ có thể yên lặng ngồi chờ đợi ở nhà, nhìn thời gian
trôi đi, nhìn thấy bụng ngày một to hơn. Mỗi ngày những việc tôi cần làm chính
là tưới nước cho hoa, sau đó cố gắng hết sức để ăn uống. Mặc dù ăn bao nhiêu
thì nôn bấy nhiêu nhưng bác sĩ nói rồi, cần phải cố gắng hết sức mà ăn!
Hành
động gần đây của ông xã rất kỳ lạ, bắt đầu từ hôm kỷ niệm ngày cưới, anh như
thể bị người ta rút mất hồn, lúc thì quên thứ này đến thứ khác, lúc thì tâm
trạng mơ hồ mông lung.
Liệu có
liên quan gì đến Tiểu Nhã không? Hay là… anh đã xảy ra chyện gì? Cho dù anh đã
xảy ra chuyện gì, bây giờ cũng sẽ không nói cho tôi biết, càng không muốn
thương lượng gì với tôi.
Giữa
chúng tôi, đã xuất hiện một hố sâu ngăn cách mãi mãi không thể nào vượt qua
nổi.
Tôi gần
như đã quên Tiểu Nhã, dạo này cô ta rất ít khi đến nhà, không biết đang bận rộn
cái gì. Có thể là đang bận rộn nghĩ đủ ba mươi sáu kế để đối phó với tôi.
Mặc dù
trong cuộc chiến đấu với cô ta, tôi dường như có vẻ chiếm ưu thế, thực ra, tôi
đã thua từ lâu rồi, thua một cách thê thảm. Không chỉ như vậy, tôi đã toàn thân
mệt mõi rã rời.
Đậu Đậu
cuối cùng cũn