
: “Điều tra thế nào?”.
Tôi
nghĩ một lát, “Hay là mời thám tử tư nhỉ?”.
Lý Tử
gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy được thôi”.
Tôi
hỏi: “Chồng cậu thực sự không muốn ly hôn à?”.
Ánh mắt
cô có vẻ né tránh, cố gắng né tránh đề tài này. Tôi thấy cô như vậy, cũng không
tiện hỏi thêm, chỉ nói: “M rồi sẽ qua cả thôi”.
Cô lại
khóc và ngả vào lòng tôi, giọng nói thê lương: “Anh ta không chịu ly hôn, cũng
không chịu bỏ Tiểu Tam. Mình nói ra tòa đơn phương ly hôn, bố mẹ mình lại không
chịu. Đi đường nào cũng gặp rào cản, mình thực sự không biết phải làm thế nào
nữa…”.
Cô
ngừng lại, nước mắt lăn dài: “Người khác không ủng hộ mình thì thôi ngay cả bố
mẹ mình cũng không chịu, nói rằng, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, nếu
có thể, cố gắng không ly hôn”.
Tôi tìm
được thám tử tư, nghe nói tôi muốn tóm gáy Tiểu Tam, vị thám tử đó hưng phấn
đến độ như nhặt được vàng vậy. Anh ta nói: “Chắc chắn sẽ phục vụ một cách chu
đáo nhất, chắc chắn sẽ giúp cô theo dõi nhất cử nhất động của chồng cô, hơn nữa
còn vô cùng bảo mật”.
Tôi
nghĩ, thái độ phục vụ tốt giống như trong tiểu thuyết vậy, dùng giá đắt để biết
được chân tướng của chồng, không biết là tốt hay xấu nữa. Ba ngày sau, vị thám
tử đã nhanh chóng giao nộp thành quả.
Ngày
tháng năm sinh, người phụ nữ đó đã từng làm những gì đều bày ra trước mắt tôi.
Tôi
nhìn tài liệu, như có sét đánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn.
Tôi đi
đến dưới tòa nhà công ty nơi ông xã làm việc, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, phải
rồi, năm giờ ba mươi phút chiều, vừa vặn giờ tan làm. Tôi lôi di động ra, vội
vàng ấn máy gọi cho chồng. Tôi nói: “Ông xã, tối nay chúng ta cùng ăn cơm
nhé?”.
Ông xã
nói: “Đồng ý!”.
Tôi
nũng nịu: “Anh đoán xem, em
Anh nghĩ
một lát, sau đó nói: “Ở nhà à?”.
“Không
đúng, anh đoán lại xem!”.
“Đang
đi mua sắm?”.
“Cũng
vẫn không đúng!”. Tôi lắc đầu, “Anh có cần gợi ý không?”.
“Anh
đoán ra rồi!”. Giọng anh đột ngột vang lên sau lưng tôi, tôi quay người lại.
Anh cố tình sa sầm nét mặt, nhìn tôi: “Thảo nào anh đoán không ra, em thật là
nham hiểm!”. Anh cười, ôm lấy vai tôi, “Sao hôm nay em lại nghĩ đến việc đến
đón anh?”.
Trong
lòng tôi có điều hổ thẹn, đương nhiên, những lời nói này không thể nói ra cho
anh nghe được.
Tôi
đành nói: “Nghe nói, em họ anh cũng đi làm ở đây?”.
Anh
thoáng nhíu mày, “Sao em biết? Nó mới đến được ba hôm, anh còn định cho em một
niềm vui bất ngờ kia đấy!”.
Niềm
vui này đúng là vui thật, nhưng cũng suýt nữa biến thành bất ngờ lớn.
Tôi cúi
đầu, liếc nhìn anh, cười nói: “Em gọi điện cho mẹ, mẹ nói cho em biết”. May mà
tôi đã có sự chuẩn bị trước, gọi điện cho mẹ chồng.
Anh
nói: “Lát nữa anh giới thiệu với em, mấy năm trước em chỉ gặp nó có một lần, e
rằng bây giờ có gặp cũng không nhận ra
Đương
nhiên, nếu nhận ra được cũng không đến nỗi nhầm lẫn tai hại như thế này.
Cho nên
cũng cần phải biết rằng khi bắt gặp chồng và người phụ nữ khác thân mật bên
nhau, việc đầu tiên cần làm là điều tra rõ xem người phụ nữ đó là ai, nếu
không, thì thật là ê mặt.
Em họ
bước ra cùng đoàn người, khi nhìn thấy ông xã, chạy bước nhỏ tới, thân mật gọi:
“Anh họ!”.
Ông xã
chỉ vào tôi, nói: “Đây là chị dâu em!”.
Em họ
tươi cười rạng rỡ, ôm chầm lấy tôi: “Chị dâu à, em là Phạm Anh Tư, chị còn nhớ
em không?”.
Cô thả
tôi ra, nhìn tôi và làm mặt xấu: “Hồi anh chị tổ chức đám cưới, em chỉ là một
cô bé con, có gặp chị một lần”.
Đương
nhiên, ở trong tập tài liệu đã ghi rất rõ mà.
Tôi
cười, nói vẻ thẹn thùng: “Đương nhiên là nhớ chứ”.
Cô nói:
“Anh họ là giám đốc, em chỉ làm chân sai vặt thôi”. Cô ghé sát mặt đến gần tôi,
chu môi: “Chị dâu, chị nói xem, có phải là rất không công bằng không ạ?”.
Tôi vội
nói: “Vậy cần phải mời em ăn cơm, coi như bồi thường”.
Di động
của ông xã chợt đổ chuông, anh nhìn vào màn hình, ánh mắt khác lạ, anh ấn nút
nghe, ừ ừ mấy tiếng rồi tắt máy. Đột nhiên, anh rút từ trong ví ra mấy tờ mười
tệ, đưa cho tôi: “Các em đi ăn đi, anh còn có việc bận”.
Tôi
hỏi: “Ai tìm anh đấy?”.
Anh cười,
nói: “Bạn”.
Tôi
không cam tâm: “Anh đã nói là đi ăn cùng em mà?”.
Anh
nhìn đồng hồ vẻ nóng ruột: “Bạn anh xảy ra chút việc, phải vào bệnh viện, anh
thực sự không có thời gian”.
Anh
nhét tiền vào tay tôi: “Ngoan nào, đừng có bướng bỉnh như vậy!”.
Anh Tư
cũng nhân cơ hội, nói: “Chị dâu, chúng ta đi đi. Vừa hay, chúng ta đi dạo phố
trước rồi đi ăn sau”.
Tôi
chẳng biết làm thế nào, đành phải gật đầu.
Anh
nói: “Các em đi chơi vui vẻ nhé!”.
Tôi đã
vô duyên vô cớ nghi oan cho anh, là tôi không đúng, nói cho cùng, tôi không nên
nghi ngờ anh. Đàn ông có mối quan hệ xã hội của họ là điều rất bình thường. Tôi
nên bao dung mới phải.
Tôi
cười với Anh Tư: “Nào, chúng ta đi dạo phố!”.
___________________________________
[1'> Ám
chỉ kẻ thứ ba là nữ giới làm bồ nhí của đàn ông đã có vợ.
[2'> Đậu
Nga oan (tên đầy đủ “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu
Nga cảm động đến trời đất): Đây là vở tạp kịch, nội dung kể về một người đàn bà
bình thường