XtGem Forum catalog
Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3

Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ 3

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322493

Bình chọn: 9.00/10/249 lượt.

g đúng lúc chút nào, anh

nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc cô[1'> muốn

thế nào?”.

Không

biết đối phương nói gì, càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có

làm bừa, lần này cô muốn chết thì chết, tôi mặc kệ!”.

Trong

lòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắt

đang chực trào ra.

Anh nói

khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”.

Trong

phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, không có bất cứ tiếng

động nào. Tôi bật đèn, ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Cửa

phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đang đứng

trước cửa.

Anh lao

đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, sao em

lại khóc?”.

Tôi

ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt anh, không thể kìm lòng nổi, lại chảy nước

mắt.

Tôi

chợt ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Bởi vì không nhìn thấy anh, cho nên sợ

hãi”.

Anh

cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. Anh ngừng lại, nói thêm: “Bà xã, anh phải đi

ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn đợi anh về nhé”.

Tôi lắc

đầu, muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ một

mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy

không chịu buông ra.

Tôi đầm

đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh một đứa con nhé”.

Giọng

anh khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.

Khi

tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát hiện ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duy

nhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho

cô nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng

nói: “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.

Tôi

nói: “Lý Tử, hôm qua mình đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của anh ấy vẫn

dành cho mình, chỉ cần anh ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng

lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho anh ấy, tin tưởng anh ấy”. Tôi

nhấn mạnh: “Cũng chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.

Cô hỏi

tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu đã níu chân ông xã cậu ở lại được, không để anh

ấy đi đến chỗ người đàn bà đó sao?”.

Tôi

cười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực sự muốn đấu với mình, cô ta cần

phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ

dàng buông tay!”.

Lý Tử

nói: “Cô ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!

Tôi

cười nói: “Mình không ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước đã nhờ thám tử theo dõi ông

xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.

Lý Tử

rầu rĩ nói: “Đúng là cậu lợi hại, còn mình đã kích động quá”.

Lúc đó,

Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều

biết chuyện và mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ chanh chua. Kết quả

thật oái oăm, một số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại

sang một bên. Cô cũng khiến cho chồng không có lấy một cơ hội để quay lại.

Lý Tử

hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.

Tôi

nói: “Mình sẽ nói cho chồng mình lúc anh ấy chuẩn bị tan làm, nói có một kẻ dở

hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.

Buổi

trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. Anh ta đưa cho tôi tập tài liệu

đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho anh ta. Thám tử cười: “Lần

trước là nhầm, nhưng lần này là thật!”.

Tôi

rùng mình, lần này là thật… Tay tôi run

run, không dám mở ra xem.

Vị thám

tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cô cứ gọi cho tôi!”.

Anh ta

đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè cô nhé. Nguyên

tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng không tiết lộ cho bất cứ ai”.

Tôi

nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng nói khản đặc

Nhận

lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi đi còn nói: “Nếu lần

sau còn cần, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô”.

Cuối

cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả một

tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.

Người

phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử,

cô ta quen biết với ông xã tôi khoảng một năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng

trước, ông xã thường xuyên nói phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn anh đi đường

cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ

nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài

liệu trở vào trong túi.

Di động

chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. Không

ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia không lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm,

cô ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.

Nhưng

bây giờ, tôi đã tóm được đuôi của cô ta rồi, cô ta đã lộ nguyên hình trước mặt

tôi rồi.

Tôi nói

vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.

Tôi nói

cho ông xã biết số di động bí ẩn đã nhắn tin cho tôi, mặt anh biến sắc, sau đó

nói: “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.

Tôi

không tỏ thái độ gì, chỉ nói phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán,

chắc là ông xã và Tr