
này mặc dù không
đến độ khó tìm chồng, nhưng trong lòng nhà trai sợ là cũng sẽ không
thích ứng.
Nhưng người
như Từ Man, đừng thấy bình thường ít cố chấp, tính tình mềm mỏng, nhưng
một khi đã hạ quyết tâm, thì vĩnh viễn không thay đổi. Nàng luôn cảm
thấy thế giới này không được an toàn cho lắm, lại nói ở kiếp đầu của
Hoàng Tú Oánh, vị Từ Man quận chúa kia, ấy vậy mà có thể dùng roi quất
người ở trên đường, nói vậy võ nghệ cũng không kém, nàng không đòi hỏi
học được mười trên mười, chỉ muốn tại thời điểm quan trọng có chút tác
dụng cũng tốt.
Vì thế, song phương bắt đầu giằng co, trong lòng Đại trưởng công chúa, con gái là
phải xinh đẹp dịu dàng, không nói đến chuyện làm những thứ tao nhã gì
đó, nhưng cũng phải biết những thứ cơ bản con gái nhà người ta hay làm,
ví dụ như viết chữ vẽ tranh này, hay là tìm một vài người bạn dạo chơi,
cùng mua chút trang sức, quần áo hợp mốt linh tinh. Nhưng biết làm sao
được, nàng thật sự không chịu nổi Từ Man lăn lộn gào khóc đầy đất (o.0, chị 30t rồi đó nha), hơn nữa còn tuyên bố sẽ tuyệt thực… con cái đều là cục thịt trong lòng
người mẹ, cho dù người mẹ có tâm địa cứng rắn cỡ nào, ở trước mặt con
mình, cũng sẽ trở nên vô cùng mềm mại. Kết quả có thể đoán được, Từ Man
bắt đầu tập võ cùng các ca ca.
Đứng tấn
luyện quyền, mọi người vốn tưởng rằng Từ Man chỉ là nhất thời tò mò, hết thấy mới mẻ rồi, sẽ chịu đầu hàng. Nhưng nước mắt cũng có, mệt nhọc
cũng có, chua xót cũng có, thứ duy nhất không có, chính là sự đầu hàng
của Từ Man, nàng vẫn kiên trì, cho tới hôm nay…
Sau khi
luyện võ, tính tình của Từ Man dường như đã có thay đổi kỳ diệu. Nàng
vốn sống theo kiểu được chăng hay chớ, dần dần dựa theo lời dạy của mẫu
thân mà bắt đầu học cách quan sát nô bộc, thử nô bộc, một nô bộc tốt bên người có bao nhiêu tầm quan trọng, chuyện Xuân Nha, Từ Man thấy nhất rõ ràng. Nàng cũng không dám lơ là thêm nữa, càng không bao giờ dám dùng
ánh mắt của người hiện đại nhìn họ nữa, cái gọi là ‘có phúc cùng hưởng,
có họa cùng chịu’, nàng cũng chỉ là một cô gái muốn được sống hạnh phúc, nàng không có năng lực thay đổi thế giới này, cho nên, đồng hóa là điều bắt buộc.
Ba năm cũng
có thể thay đổi rất nhiều người, Hoàng Tú Oánh bởi vì không có Gia Cát
gia làm cầu nối, nàng căn bản không có khả năng tiếp cận Từ Man, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ cách thu mua người bên cạnh Từ Man, quả không
ngoài dự đoán của Từ Man, Quan ma ma là nhân tuyển tốt nhất. Có điều Từ
Man thật nghi hoặc, Hoàng Tú Oánh cùng lắm chỉ là một thứ nữ, nàng ta
rốt cuộc đã dùng cách gì móc nối được với Quan ma ma, trong đó liệu có
người cố ý giật dây bắc cầu hay không?
Ngặt nỗi,
người trong tay Từ Man cũng có hạn, trước khi Hoàng Tú Oánh còn chưa gây ra chuyện gì quá quắt, nàng không có cách nào giải thích và xin giúp đỡ từ cha mẹ, huống chi Hoàng Tú Oánh cũng là độc nữ (con gái một) của Tả tướng quân, mà nhà họ Giang (nhà mẹ Tú Oánh) còn có một vị lương nhân trong cung nữa.
“Nè, tặng
cho muội, thích không?” Ăn sáng xong, thời gian còn sớm, Từ Man cùng cặp sinh đôi từ biệt cha mẹ, trở về phòng thu thập đồ đạc, hôm nay là ngày
đầu tiên Từ Man vào Cung học, chẳng những đi cùng với các ca ca, Đại
trưởng công chúa cũng sẽ đích thân đưa đi.
Đón lấy chiếc hộp dài từ tay ca ca, Từ Man mở ra nhìn, cư nhiên là một đoạn trường tiên ngân bạch (roi dài màu trắng bạc), cả chuôi roi là một màu đỏ tươi, bên trên còn khảm những hạt bảo thạch
nhỏ đủ màu, chuyên dùng để phòng vệ. Từ Man lấy cây roi từ trong hộp ra, sờ lên đầu roi, cư nhiên lại cùn, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía đại ca.
Trông dáng
vẻ bất mãn của muội muội, Từ Hải Sinh cười sờ sờ búi tóc của nàng nói:
“Muội còn nhỏ, roi cũng không nghịch được, đầu cây roi này vốn gắn mũi
nhọn bằng bạc, nhưng chúng ta sợ muội không quen tay sẽ tự làm thương
mình, nên chờ sau này muội đã thành thạo rồi, lại lắp vào cho muội.”
Từ Man trề
môi, né khỏi tay ca ca, lui lại vài bước, giương tay một cái, cây roi
kia liền bay lên trời, vì được đặc biệt làm cho Từ Man, nên ngắn hơn so
với những loại thường, cũng nhỏ hơn chút, chỉ thấy sợi roi kia giống như con rắn nhỏ màu bạc, vụt một cái trên không trung, lại vòng ngược lại,
hung hăng vụt vang. Lúc này Từ Man mới hài lòng, cổ tay lật lại một cái, roi tự động từ cánh tay cuốn lại quanh hông mình, lại dùng tay móc một
cái, cây roi liền giống như một sợi đai lưng bình thường, trông nổi bật
hẳn lên.
“Chậc chậc,
không hơn mấy ngày, công phu tay của muội lại tiến bộ rồi.” Nhị ca Từ
Hải Thiên đã 8 tuổi, vóc người lại cao hơn so với chúng bạn đồng lứa, cư nhiên còn mơ hồ dáng vẻ thiếu niên. Hắn cùng với đại ca Từ Hải Sinh,
cũng từ từ phát triển theo khuynh hướng bất đồng, tính cách của hắn vội
vàng hấp tấp, hễ là việc gì thì càng thích dùng quả đấm nói chuyện. Tình cảnh ba năm trước đây chẳng những kích thích đến Từ Man, cũng đồng dạng khắc sâu trên người hai ca ca.
Đại ca vốn
thích mưu tính, sau càng đem tâm tư đặt trên chính sự học nghiệp hơn,
hắn nhận thức rằng tất cả uy hiếp đều đến từ triều đình, hắn