
”
Từ Man ngẩn
người một lúc mới nghĩ ra, hẳn là thứ tử Trần gia kia sau khi bị nàng
đánh, lại tìm cách làm cho Liêu Đan Dương vào phủ, chung chạ vài ngày.
Sau đó, hoặc là Trần thứ tử chơi chán bán vào Tiểu quan quán, hoặc là,
Trần Hữu tướng không nhìn nổi con trai hoang đàng như thế, phái người đi làm chuyện này. Chỉ là không biết nhị nương nương đã biết chưa…
“Tìm một
người, tìm cách báo cho hắn biết, công chúa Hòa Húc sắp thành thân cùng
Lương tướng quân.” Từ Man muốn hoàn toàn chặt đứt ý niệm của hắn ta,
không ai nguyện ở tại một chỗ chờ đợi ai, cho dù Liêu Đan Dương muốn
nuốt lời, cũng không còn kịp nữa.
Nói công
chúa Hòa Húc và Lương tướng quân sắp thành thân, cũng không phải là Từ
Man bịa đặt ra, trước đó vài ngày nàng tìm người mách nước cho vị Lương
tướng quân kia một hai, sau cũng không biết vị tướng quân kia trù tính
thế nào, thế mà làm cho công chúa Hòa Húc không còn kiêng dè với hắn như trước nữa, ngay cả lúc bị Hoàng hậu cùng đám tỷ muội khuyên giải, công
chúa Hòa Húc cũng không còn lái đề tài, thậm chí không còn phản bác nữa. Kỳ thật, dựa theo suy đoán của Từ Man, nếu công chúa Hòa Húc không có ý gì với Lương tướng quân như lời dì ấy nói, thì sao có thể biết Lương
tướng quân nhỏ hơn dì 5 tuổi? Dì ấy chỉ là ngại chênh lệch tuổi tác,
không dám chấp nhận thôi. Theo Từ Man nghĩ, chỉ cần Lương tướng quân cố
gắng thêm một chút, chuyện hai người họ thành đôi, chỉ là sớm muộn.
Thấy người
thân đều hạnh phúc, Từ Man cũng không khỏi thỏa lòng, buông xuống những
phiền nhiễu kia, mỗi ngày ở lỳ trong nhà. Sáng sớm hôm nay, Hoàng Tú Lệ
nhà Nhị cô cô dẫn theo vài cô bạn đến phủ công chúa, trong đó đã có hai
ba người là đính thân rồi, e là lần này cũng là lần cuối các nàng tụ họp trước khi xuất giá. Vì cha Hoàng Tú Lệ là một chức quan Nghị lang không lớn, nhưng gần đây rất được cấp trên khen ngợi, lại còn thân cận cùng
phò mã, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa cũng sẽ được thăng quan.
Từ bữa tiệc
thưởng cúc lần trước, công chúa đích thân hỏi Hoàng Tú Lệ chuyện của nhà họ Hoàng, nhắc nhở nếu đã chia nhà ra ở riêng thì không nên quấy nhiễu
nhau nữa, đương nhiên thứ tử nhà họ Hoàng cũng phải tận đạo hiếu, bèn
bảo cha Hoàng Tú Lệ xuất ra một gian hàng tặng cho Hoàng gia lão phu
nhân, trừ lần đó ra, Hoàng gia lão phu nhân không thể lấy cái cớ tận
hiếu để ép buộc quan triều đình nữa. Vì có hoàng tộc hỏi đến việc này,
lại có tiền tài đả thông quan hệ, vị Nhị cô phụ kia của Từ Man rốt cuộc
mới xem như giải quyết được vấn đề nan giải này. Cho nên lần này Hoàng
Tú Lệ đến, cũng là vì cảm ơn Từ Man.
“Ngươi nói Nhị cô cô sáng nay đã về Từ gia?” Từ Man cắn một miếng mứt anh đào, hương vị không tệ, không hổ là cửa hàng trăm năm.
Vì mứt này
là Hoàng Tú Lệ mang đến tạ ơn Từ Man, cho nên nàng cũng không tiện đụng
vào, chỉ nắm một vốc hạt dưa, vừa ăn vừa nói: “Chứ gì nữa, nghe nói hôm
nay đại nương cũng trở về, chắc là ngoại tổ mẫu có chuyện gì đó.” (đại nương của Tú Lệ là đại cô của Từ Man)
Từ Man nghĩ
nghĩ, phỏng chừng chính là vì cuối năm trong phủ tất bật, muốn gọi nữ
nhi về giúp một tay, thuận tiện trò chuyện, Nhị cô cô bị kêu đi, cùng
lắm là để cho người ngoài nhìn, miễn cho người ta nói bà ta nặng bên này nhẹ bên kia. Có điều mấy năm nay, bất luận ngày tết, Từ phủ không dám
mời phủ công chúa tới nữa, có lẽ là vì chuyện lần trước thân vệ vây phủ, khiến Từ gia sợ đến choáng váng rồi.
“Năm nay a
nương ta phỏng chừng là rất bận, đại ca năm nay phải tìm vợ rồi…” Hoàng
Tú Lệ phun vỏ hạt dưa vào dĩa tròn, nhấp một ngụm trà, thích ý cười nói. Đại ca bây giờ tuy đầu óc không bằng những người khác, đến nay mới chỉ
là một tú tài, nhưng nếu phụ thân được thăng thêm một bậc, đại ca lại
chăm chỉ đọc sách hai năm, thi đậu cử nhân cũng không phải không có khả
năng. Hiện tại Hoàng đế đang cần nhân thủ, tiến hành khoa thi cũng chưa
được vài năm, so với những tiểu thị tộc khác (người nghèo đi học) đại ca có cơ hội nhiều hơn. Qua một năm nữa, lấy một vị đại tẩu có thể
được trợ lực, chắc chắn tương lai nàng sẽ được gả vào gia đình không tệ, biết đâu còn hơn cả cô thứ nữ kia của đại phòng không chừng.
“Aizz, mấy
chuyện nhà chồng này, trước mắt chúng ta chưa cần băn khoăn đâu, Nhị cô
cô đã nhìn trúng cô nương nhà nào chưa?” Từ Man lau miệng, lia mắt nhìn
mấy cô nương xung quanh, họ đều là con cái gia tộc thuộc Phái Cách Tân,
phẩm hạnh cũng không tệ lắm, bằng không nàng cũng sẽ không yên tâm giao
hảo.
Mấy cô nương cười hì hì, không hề đỏ mặt, nói vậy người Nhị cô cô ngắm không có trong bọn họ.
“Là đích thứ nữ* của cấp trên cha ta, cũng là nhìn vào mặt mũi cữu cữu (cha Từ Man), bằng không đoán là cũng chướng mắt chức quan của cha ta, huống chi đại
ca của ta chỉ là một tú tài.” Hoàng Tú Lệ cũng khó nói rõ là cô nương
nhà ai, dù sao ngộ nhỡ không thành, hại thanh danh người ta, chính mình
cũng không yên ổn.
(*đích thứ nữ: con vợ bé của dòng chính)
Từ Man lại
không cho là vậy nói: “Nói vậy là ý gì, chờ Nhị cô phụ thăng quan rồi,
còn sợ không có cửa hôn sự tốt sao, người khác muốn nịnh