
ì cũng là người một nhà. Vì chuyện này, lão phu nhân đã rầu lòng
suốt mấy ngày! Hôm qua phu nhân Thị lang tới chơi, nói đàn ông năm thê
bẩy thiếp là chuyện bình thường, nếu biểu tiểu thư và Lâm tiểu thư đều
tốt, tại sao Tô gia không cưới cả hai? Lão phu nhân cũng cảm thấy cách
này rất hay, chỉ sợ là Lâm tiểu thư không đồng ý thôi!”
“Lúc trước là ông nội cháu định ra hôn ước, ông cháu nói làm người phải biết đạo lý, vợ cả phải biết chú ý toàn cục. Bây giờ nếu biểu tiểu thư và
Trọng Tinh đại ca đã không thể xa nhau, muốn cưới cả cô ấy cũng được.
Cháu chỉ sợ biểu tiểu thư không đồng ý làm thiếp.” Lâm Mị đặt chén trà
xuống, khép mắt nói: “Đương nhiên, nếu biểu tiểu thư cam tâm làm thiếp,
trước bàn dân thiên hạ cũng không cần hành lễ chính thê với cháu, làm tỷ muội ngang nhau là được rồi.” Thế nào, bắt nạt một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, nghĩ muốn ép nàng làm thiếp sao? Không có cửa đâu. Tô
gia nhà bà trọng danh dự, không chịu huỷ hôn, nếu đã vậy, thì cứ hôn ước mà làm, nghiêm chỉnh rước nàng qua cửa lớn làm chính thê.
Nha hoàn Nghi Nhân đứng ngoài rèm, nghe đến đó, lặng lẽ xoay người, đi đến
chỗ La Minh Tú, bảo tiểu nha đầu đánh tiếng một câu, mới vào trong.
“Cô ta nói thế thật sao?” La Minh Tú nghe Nghi Nhân nói xong, thiếu chút
nữa thì bóp nát chén trà, run tay nói: “Cô ta là cái thá gì chứ, dám bắt ta làm, làm…”
Nghi Nhân vốn là do La Minh Tú mang đến từ La gia, vì có kĩ năng pha trà
xuất chúng, mới tặng cho Tô lão phu nhân, hầu hạ bên cạnh Tô lão phu
nhân.
Tuy là như thế, Nghi Nhân vẫn coi La Minh Tú là chủ nhân đích thực, chuyện
xảy ra bên chỗ Tô lão phu nhân, đương nhiên là cô ta sẽ lặng lẽ bẩm báo.
“Tiểu thư nên sớm nghĩ cách đối phó mới phải.” Nghi Nhân do dự một chút, lại
nói: “Lâm tiểu thư kia, bẩm sinh đã đẹp, tư thái quyến rũ, chỉ sợ…” Chỉ
sợ nếu thiếu gia gặp thêm mấy lần, sẽ không kiềm chế được mà mềm lòng!
Vế sau Nghi Nhân không dám nói, lòng thầm so sánh La Minh Tú và Lâm Mị
một phen, không thể không thừa nhận, hai vị tiểu thư, mỗi người một vẻ,
nếu Nghi Nhân là đàn ông con trai, cũng khó mà lựa chọn.
La Minh Tú vừa nghe Nghi Nhân nói thế, lại nghĩ đến cảnh tượng bắt gặp ban sáng, tuy Tô Trọng Tinh đã đuổi theo cô ta, giải thích thỏa đáng một
phen, nhưng lòng cô ta vẫn không thoải mái, lúc này cắn răng nói: “Bộ
dạng lẳng lơ, không biết muốn quyến rũ ai?”
“Tiểu thư, nói thế nào thì nói, cô ấy có hôn ước với thiếu gia. Nếu cô ấy
khăng khăng chuyện đó, không chịu chủ động từ hôn, thì khó giải quyết
lắm.”
La Minh Tú năm tuổi đã đến Tô phủ, lớn lên cùng Tô Trọng Tinh, trẻ tuổi vô tư. Dù chưa chính thức định ra hôn ước, nhưng vô luận là người nào
trong Tô phủ, cũng cho rằng, cô ta chính là nữ chủ nhân tương lai của Tô phủ, là vợ cả của Tô Trọng Tinh. Tháng tám năm nay cô ta sẽ đến tuổi
cập kê, đến lúc đó tất là hai nhà sẽ bàn chuyện cưới xin, không ngờ được đột nhiên xuất hiện một Lâm Mị.
Nếu Lâm Mị có lai lịch, có gia thế, có địa vị, lại thêm hôn ước của trưởng
bối năm xưa, cô ta dù không cam tâm, cũng chỉ biết nhượng bộ. Nhưng Lâm
Mị trừ một hôn ước năm xưa, chỗ dựa nào cũng không có. Sau khi Lâm Mị
vào phủ, cô ta cũng từng mơ hồ nghĩ tới, cách dàn xếp cuối cùng, đó là
để Lâm Mị làm quý thiếp (thiếp có địa vị), nhiều nhất thì nhường thêm
một bước, cho Lâm Mị làm bình thê (bình trong bình đẳng). Nhưng trăm
ngàn lần không ngờ được, Lâm Mị dĩ nhiên dám khẩu xuất cuồng ngôn, muốn
bắt cô ta làm thiếp.
La Minh Tú vò khăn tay, sắc mặt tối tăm. Phụ thân cô ta đã lấy vợ khác,
với Tô gia xa cách đã lâu, không thể cậy nhờ. Trong Tô gia, cô ta có bà
ngoại thương yêu, lại biết rõ gốc gác biểu ca. Huống hồ cậu có một chức
trong Hàn Lâm Viện, tiếng thơm khắp kinh thành, danh môn bậc nhất. Quan
trọng hơn là biểu ca cũng có tình cảm với cô ta. Thử hỏi đi đâu để tìm
được hôn sự tốt như thế?
Không, tương lai của cô ta, không thể hủy trong tay Lâm Mị!
* * *
Tô Trọng Tinh, ngươi là đồ quái thai chân dài chân ngắn, ta khinh!
Không có trưởng bối đi cùng, Lâm Mị chỉ có thể một mình đối phó với Tô lão
phu nhân, đối phó xong, đương nhiên là ra về trong tâm trạng không lấy
gì làm vui vẻ.
Về đến phòng rồi, mí mắt Lâm Mị nháy liên hồi, có linh cảm không lành, cảm thấy Tô lão phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bà vú già nghe Lâm Mị kể lại mọi chuyện xong, như có điều suy nghĩ, chỉ
hỏi kỹ lời nói hành động vủa Quý Mai, đối với lời của Tô lão phu nhân, quả thật có chút khinh thường, “Hai vị thái gia định ra hôn ước, kết
quả lại ép tiểu thư làm thiếp, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Tô gia
tất là sứt mẻ. Chỉ cần tiểu thư thận trọng từ lời nói đến việc làm,
không phạm sai lầm, Tô gia sẽ chẳng có cớ nào để bắt tiểu thư làm
thiếp.”
Chung quy là lòng Lâm Mị bất an, chỉ lẩm bẩm nói: “Cháu chỉ sợ xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn, trở tay không kịp, ứng phó không xong, để người mượn
cớ.”
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, lại có đại a đầu của Tô phu nhân tới
truyền lời, nói là cháu gái gọi Tô lão phu nhân là cô ruột dẫn theo
thiếu gia tiểu thư đi lên kinh thành, v